Chương 40
Tống Lâm Uy nở nụ cười: "Mấy người lặp đi lặp lại tìm tôi xác nhận, không phải là bởi vì có điều dị thường sao? Nếu hết thảy đều bình thường, cái topic kia cũng sẽ không khiến cho mấy người chú ý đâu nhỉ?”
Một topic về ngày tận thế thu hút sự chú ý, cảnh sát hoàn toàn không tin anh ấy, nhưng lại lần lượt đến kiểm tra hỏi han.
Đêm nay lại càng rõ ràng hơn nữa, để người có quyền hạn cao hơn đến tiếp tục tra hỏi, cảnh sát thì ở bên ngoài, còn ba người bọn họ ở bên trong.
Cái này mà còn bảo là không có vấn đề gì à?
Thịnh An ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Người này rất thông minh, hơn nữa đầu óc rất tỉnh táo, từ hết thảy phản ứng của người này mà xét — — Anh ấy hoàn toàn có thể khống chế ý thức của mình.
Cũng có nghĩa là anh ấy không điên, càng không phải là đang nói hươu nói vượn.
Thịnh An đặt bản ghi chép trên tay lên bàn, đột nhiên hỏi: "Anh nghiên cứu về lĩnh vực nào vậy?"
Tống Lâm Uy hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ hỏi đến chuyện này.
Dừng một chút, anh ấy thành thật trả lời: "Liên quan đến vật lý.”
Thịnh An gật gật đầu, còn nói: "Vậy anh hẳn là một người tin tưởng khoa học, tôi rất tò mò, Iron Man kia rốt cuộc làm thế nào để anh tin tưởng hắn như vậy?"
Cô nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Tống Lâm Uy: "Chỉ riêng sự tồn tại của hắn cũng đã rất không khoa học rồi.”
Anh ấy chỉ vào mắt mình: “Mà tôi còn tận mắt nhìn thấy nữa.”
Thịnh An từ chối cho ý kiến, cô chậm rãi ngồi trở lại, dựa vào sô pha, khóe miệng mang theo nụ cười.
"Được rồi, vậy anh Tống có thể nói cho tôi biết — —"Iron Man" mà anh nhìn thấy trông như thế nào không?"
Khoé miệng Tống Lâm Uy xị xuống.
Anh ấy nhíu mày: "Tôi đã nói với cảnh sát rồi.”
“Tôi muốn chính tai nghe anh nói lại một lần.” Nụ cười của Thịnh An không thay đổi.
Tống Lâm Uy nhún nhún vai, thở dài:
"Được rồi, vậy tôi sẽ nói lại lần nữa. Buổi sáng ngày hôm qua, trước khi tôi ra ngoài đi làm, đột nhiên phát hiện cửa sổ bên ngoài nhà tôi có cái gì chợt lóe qua, tôi là người tương đối mẫn cảm, nên mới đi đến nhìn một chút."
"Tôi nhìn thấy Iron Man, một người đàn ông toàn thân đều phủ sắc vàng, không, phải nói là cục vàng hình người. Hắn đang bám ở bên ngoài cửa sổ, còn tôi thì đúng lúc đối mặt với hắn."
“Thấy rõ bộ dạng không?” Hách Kính Nghiệp truy vấn.
Tống Lâm Uy lắc đầu: "Thay vì nói là người màu vàng, không bằng nói là kim loại hình người, chỉ cần mấy người mà nhìn thấy một lần là sẽ nhìn ra dị thường liền, thực sự rất đặc thù.”
Thịnh An: "Hai người đã nói gì?”
Tống Lâm Uy: "Lúc ấy tôi bị dọa sợ hết hôn, lui về phía sau vài bước, theo bản năng phản ứng mà túm lấy cây chổi rồi đánh hắn. Thế nhưng hắn lại đột nhiên mở miệng, nói mình là Iron Man..."
Đuôi mày Thịnh An nhảy dựng.
Hách Kính Nghiệp cũng nhíu chặt mày.
“Hắn quả thật là rất giống Iron Man, thật sự là sắt thép luôn đấy. Tôi nói tôi muốn báo cảnh sát, hắn nói tận thế sắp tới, báo cảnh sát thì có ý nghĩa gì? Có thời gian rảnh rỗi thì tích trữ chút đồ đạc đi.” Tống Lâm Uy thở dài.
“Cho nên anh liền tin tưởng vững chắc rằng tận thế sắp tới?"
“Chuyện kỳ lạ thế này cũng đã xuất hiện rồi còn gì. Hơn nữa lại còn có vấn đề thiên thạch, chẳng lẽ tôi không thể hoài nghi mạt thế sắp đến à?"
"Có thể, anh rất thông minh." Thịnh An lắc đầu: “Có thể nhìn ra giới tính của Iron Man là nam, vậy tuổi thì sao?"
Tống Lâm Uy lắc đầu: "Không nhìn ra tuổi.”
Anh ấy lại thở dài, nhìn Thịnh An: "Những gì tôi biết đều đã nói cả rồi, Iron Man kia là thật, chỉ cần các người nhìn thấy thì đều sẽ khϊếp sợ như tôi thôi."
“Nhưng chúng tôi không nhìn thấy.” Thịnh An khẽ cười, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Anh thật sự không có gì khác muốn nói sao?”
Tống Lâm Uy lắc đầu: "Không có.”
Như là nghĩ đến cái gì đó, cơ thể anh ấy nghiêng về phía trước, trên mặt mang theo khổ não: "Iron Man tựa như rất tự tin là mấy người sẽ không bắt được hắn, mấy người có thể bắt được không?"
“Anh muốn chúng tôi bắt được không?” Thịnh An không nói tiếp, chỉ hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là muốn rồi, tôi còn muốn biết thêm nhiều tin tức hơn mà, tận thế... Rốt cuộc có đến hay không?”
Anh ấy nhìn về phía bọn họ, mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Cho nên, có thể nói cho tôi biết được không, có phải thật sự có tận thế không?"
Anh ấy hỏi thật cẩn thận, cũng vô cùng thấp thỏm.
Hách Kính Nghiệp đang muốn lắc đầu.
Thịnh An đột nhiên nói: "Đúng vậy, 20 ngày sau, thiên thạch rơi xuống, tận thế đến, toàn cầu gặp phải tai nạn mang tính hủy diệt."