Dưới lầu.
“Vậy tại sao con bé đó không dựng hàng rào sắt lên?”
"Ai biết được? Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy vật thật nữa kìa."
Chị Trương tiến đến gần Thịnh An, hạ giọng: “Người ở chợ vật liệu xây dựng đã đưa xuống tầng hầm cho con bé đó rồi. Phải mất mấy người mới nhấc được nó lên đấy. Một vật to như vậy, nặng như vậy, cũng không thấy con bé đó xuống chuyển nó đi, thế mà lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, quá kỳ quặc.”
Ánh mắt Thịnh An khẽ động, lông mày nhướng lên.
*
Trên lầu.
Tưởng Ngư nhìn vào đống vật tư trong không gian của mình.
Thời buổi bấy giờ, mua sắm thật sự rất tiện lợi. Cô ấy đặt hàng trên mạng, nhờ người giao hàng giao cơm hộp đến tận nhà, sau đó chờ người ta vừa đi là cất ngay vào trong không gian.
Cô ấy lại tìm thêm vài cửa hàng để đặt hàng, không cần lộ diện mà cũng có thể tích trữ được hàng hóa rồi.
Tưởng Ngư cười nói: "May mắn mà có cái không gian này, bằng không làm sao có thể để được nhiều vật tư như vậy cơ chứ? Trong nhà cũng chẳng có chỗ mà để, lại còn khiến người ta chú ý đến nữa chứ. Vẫn là có không gian thì tiện hơn nhiều, đến lúc đó, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chỉ cần trực tiếp phủi tay chạy lấy người…”
Đời trước, cô ấy đã tận mắt chứng kiến kết cục của những người mang theo nhiều vật tư nhưng lại không có bản lĩnh tương xứng rồi.
Đến lúc phải đi nơi khác, cô ấy chỉ cần xách cái ba lô theo là được.
Như vậy sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, còn có thể sử dụng không gian để giải quyết mọi nhu cầu của bản thân.
Và ai mà biết được là rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu vật tư cơ chứ?
*
Dưới lầu.
Một ông chú khác đến gặp "cảnh sát nhân dân" Thịnh An, nói với giọng điều đầy khϊếp sợ:
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí không biết đâu, con bé đó mua nhiều thứ lắm. Chỉ hôm qua mà nó đã mua đến 135 bao gạo, tất cả đều là bao 50 cân nữa chứ!”
Một bác gái mặc đồ khiêu vũ lên tiếng:
"Đúng đúng, tôi cũng thấy. Có mấy người giao hàng thay nhau chạy lên giao cơm, chắc phải cỡ một cái xe tải ấy chứ!"
"Hôm qua cô ấy còn mua 120 bao bột mì, 5 thùng muối, 5 thùng đường, còn có cả..."
"Chỉ là thùng chứa nước mà lão Trần đã giao qua cho nó đến 100 thùng rồi đó!"
"Ai mà mua đồ kiểu đó cơ chứ? Dùng kiều gì có hết?"
“Khéo nhà còn chả có chỗ mà chứa nhỉ?”
*
Trên lầu.
Tưởng Ngư: “Ai có thể vào không gian của mình mà đếm nào?”
Dưới lầu.
Chị Trương: “Tôi đếm rõ ràng, trước sau là con bé đó mua tổng cộng 160 bao gạo, 120 bao bột mì, 100 bao muối, 100 bao đường, rồi cả hương hồi bát giác…”
Trên lầu.
Tưởng Ngư: "Cho dù tận thế đến thì cũng sẽ không có người hoài nghi mình đâu."
Dưới lầu.
Chị Ngô: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi nghi ngờ con bé đó là gián điệp!”
*
Sau khi hỏi thăm xong, Thịnh An và Hách Kính Nghiệp tìm một chỗ vắng vẻ trong tiểu khu để ngồi xuống.
Thịnh An kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, không châm lửa, chỉ là hơi cau mày, chìm vào suy nghĩ.
Mà Hách Kính Nghiệp thì đang không ngừng gõ cạnh cạnh ở trên máy tính.
Một lúc sau, anh ta mím đôi môi khô khốc, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thịnh An nhìn anh ta: “Nói nghe xem nào.”
Đây là một nhân tài chuyên nghiệp, hiện tại lại còn được cấp quyền hạn, anh ta muốn biết cái gì thì chỉ trong thời gian rất ngắn là đều có thể rõ ràng rành mạch hết.
Hách Kính Nghiệp: "Từ video lấy được từ máy giám sát, hình huống tố báo đều là thật hết. Hơn nữa, Tưởng Ngư còn mua sắm rất nhiều thứ ở ngoài chợ đầu mối nữa. Sau khi mang theo bao lớn bao nhỏ biến mất ở một nơi không có máy quay giám sát thì khi một lần nữa đi ra, trên tay cô ấy đều trống không."
Hành vi này tưởng chừng là an toàn, nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Mua một ít đồ trong một cửa hàng ở chợ đầu mối, quay người đi vào một con hẻm nhỏ, chỉ chưa đầy mười phút, khi bước ra thì mọi thứ trên tay đều đã biến mất…
Như thế này mà còn không gọi là bất thường nữa à?
Thịnh An gật gật đầu.
Hách Kính Nghiệp tiếp tục: "Hơn nữa, sau khi đưa hàng rào sắt bỏ vào dưới tầng hầm, cũng không hề có người nào đưa nó ra ngoài cả, cũng không có xe tải nào ra vào hết, chỉ có rạng sáng hôm qua là Tưởng Ngư có đi vào tầng hầm một lần thôi."
Hách Kính Nghiệp hít một hơi thật sâu: "Tưởng Ngư là một Dị Đoan có thể biết trước ngày tận thế sắp đến."
Thịnh An bình tĩnh kết luận: “Là một người trùng sinh có không gian nhỉ.”