Chương 37
Anh ta mờ mịt: "Còn có phương diện khác nữa sao?”
Thịnh An nở nụ cười, ý vị thâm trường: "Anh quên Đội 0 đang làm gì rồi à?”
Hách Kính Nghiệp: "!”
Anh ta sửng sốt trong nháy mắt, đồng tử lập tức chấn động.
Thịnh An cũng đã nhấn gọi điện thoại.
Đầu kia, giọng Vạn Nguyên phụ trách thông tin của Đội 0 vang lên: "Chị Thịnh? Sao đột nhiên liên lạc với bọn em thế này?”
Hô hấp của cậu ta dồn dập, thậm chí cố ý đè thấp.
“Sao vậy?” Thịnh An nhíu mày.
“Ai, số lượng súng ống đạn dược này quá lớn, luôn có vài người sẽ nhận ra được.”
Vạn Nguyên dừng một chút, lại cười nói: "Có đội trưởng Kỳ ở đây, rất nhanh có thể xử lý tốt thôi. Chị Thịnh, chị chờ một chút, chị nói chuyện với đội trưởng Kỳ đi.”
“Không sao, nói với cậu cũng vậy.” Thịnh An không sao cả.
“Đừng cúp máy nha.” Vạn Nguyên không đồng ý: “Chị Thịnh, chị được rồi đó, chờ đội trưởng Kỳ đi. Mỗi lần chị liên lạc với bọn em, lại nói chuyện vài cậu với đội trưởng Kỳ là anh ấy có thể vui vẻ đến mấy ngày, nếu không nói chuyện được với chị, mấy ngày kế tiếp em đây cũng không yên ổn nổi!”
Giọng nói Vạn Nguyên buồn khổ.
Bên cạnh, vẻ mặt Hách Kính Nghiệp vô cùng nhiều chuyện, Thịnh An bất đắc dĩ.
Cô biết, chỉ cần Vạn Nguyên không đồng ý, cô không có cách nào đơn phương cúp điện thoại.
Là trên nghĩa đen - không thể ngắt cuộc gọi được.
Ai bảo người này phụ trách thông tin liên lạc, có chút thủ đoạn công nghệ đen cơ chứ?
Bên kia cũng không để Thịnh An chờ lâu.
Trong điện thoại, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai?"
“Đội trưởng Kỳ, là chị Thịnh!” Vạn Nguyên cười hắc hắc.
Hô hấp ở đầu bên kia hơi ngưng trệ.
Lập tức, giọng nói lạnh như băng lần nữa vang lên, lại nhẹ nhàng rất nhiều, khàn khàn trầm thấp, như là đang nói nhỏ bên tai: "Làm sao vậy?"
Hách Kính Nghiệp không nhịn được mà xoa xoa hai má.
Mẹ ơi, đây là đội trưởng Kỳ sao?!
Thịnh An chống cằm, thuận miệng hỏi: "Bên anh thế nào?”
Không chút để ý, giọng điệu tùy ý.
Kỳ Lăng Vụ nhẹ giọng nói: "Khá tốt.”
Tiếng nói rơi xuống, chợt nghe đầu kia Vạn Nguyên nói thầm: "Cái gì khá tốt? Mỗi ngày bị người ta bao vây chặn đường, một nhóm súng ống đạn dược này muốn mang về cũng không dễ dàng..."
Kỳ Lăng Vụ không để ý đến cậu ta, lại hỏi Thịnh An: "Bên em thế nào?”
Thịnh An nở nụ cười: "Cũng rất tốt, hơn nữa, em tìm cho các anh một người giúp đỡ, số súng ống đạn dược kia không cần các anh quan tâm nữa, rất nhanh là có thể vận chuyển về được rồi.”
Kỳ Lăng Vụ còn chưa nói chuyện, Vạn Nguyên tiến đến bên cạnh microphone, cất cao giọng: "Thật sao?!”
“Số lượng súng ống đạn dược này rất lớn đó, nếu không phải bọn em trấn thủ ở bên này, thì đã sớm bị người ta nhận ra rồi, chị làm sao vận chuyển về được?"
Thịnh An nhìn Lê Uyển Vân hưng phấn trên màn hình, chậm rãi mở miệng…
Dị năng giả hệ không gian.
Đội 0 ở lại nước M chính là bởi vì một đám súng ống đạn dược này.
Một nhóm súng ống đạn dược số lượng lớn đến đáng sợ, nhiệm vụ Đội 0 là trước khi tận thế đến, có thể vận chuyển được bao nhiêu thì vận chuyển bấy nhiêu trở về.
Bởi vì động tĩnh trong nước, nước M gần đây tiến hành kiểm soát rất nghiêm ngặt.
Lão Trương cũng đã chuẩn bị từ bỏ.
Không nghĩ tới…
Buồn ngủ có người đưa gối, Lê Uyển Vân ló đầu ra.
Khóe miệng Hách Kính Nghiệp giật giật.
Trên màn hình, Lê Uyển Vân mới nhận được hơn mười triệu vào tài khoản, bước đi lại càng thêm nhẹ nhàng, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn thích ý.
Hoàn toàn không biết rằng — —
Cô ta đã được Thịnh An quy hoạch thành nhân viên chuyển phát nhanh xuyên quốc gia rồi.
Không nói nhiều nữa, Thịnh An cúp điện thoại.
Ánh mắt Hách Kính Nghiệp sáng ngời, trông mong nhìn Thịnh An:
“Chị Thịnh, vậy chúng ta không cần liên hệ với Lê Uyển Vân trước ư?”
“Không cần.”
Thịnh An mỉm cười: "Tính cách Lê Uyển Vân và Tưởng Ngư khác nhau, không dễ thuyết phục như vậy, con người chỉ có khi bảo vệ tài sản của mình mới đặc biệt để ý.”
Cho nên, trước hết để cho cô ta "vì chính mình" mà ra ngoài chạy một chuyến này cái đã, để cho Đội 0 có thể mau chóng trở về.
Đối với các dị đoan khác nhau, dĩ nhiên là cần sử dụng những thủ đoạn khác nhau rồi.
Tưởng Ngư có thể đánh bài tình cảm, nhưng Lê Uyển Vân thì không.
Cô nhìn về phía Hách Kính Nghiệp, ngồi thẳng dậy: “Đến đây đi, bây giờ đến giúp nhân viên chuyển phát nhanh của chúng ta thuận lợi đi làm nào.”
Hách Kính Nghiệp lập tức nghiêm túc hẳn lên.