Chương 35
Dù là một người bình tĩnh như cô, lúc này vẻ mặt cũng trở nên rất kỳ quái, khóe miệng run rẩy, vẻ mặt cạn lời.
Nếu tất cả là sự thật, thì đó là một “Iron Man tin vào ánh sáng” à?
Trầm mặc hồi lâu, Thịnh An đột nhiên nói: "Tình huống của người đầu tiên như thế nào, thăm dò thử coi, chúng ta trước tiên tiếp xúc với chủ topic tiên đoán 21 ngày sau sẽ tận thế đi đã."
Cái thứ hai này, cô cũng không muốn đi điều tra lắm.
Hách Kính Nghiệp đang muốn mở miệng thì điện thoại di động đã bắn ra tin nhắn.
Anh ta nhìn thoáng qua, vẻ mặt phức tạp nhìn Thịnh An: "Chị Thịnh... Mấy người bên tổ trưởng Thu đã đi theo dõi người đầu tiên rồi.”
Nói cách khác, chỉ còn lại có cái dị giáo thứ hai kia cho bọn họ điều tra thôi.
Iron Man… Tin vào ánh sáng...
Thịnh An rơi vào trầm mặc.
*
Đông Bắc.
Trèo đèo lội suối, cuối cùng Lê Uyển Vân cũng đã tới nơi.
Số lượng hàng hóa mà cô ta muốn tích trữ rất lớn, sao có thể mua ở chợ bán sỉ gì đó được, càng không thể gọi đồ ăn bên ngoài hoặc mua trên mạng.
Vừa bất tiện, lại còn đắt nữa.
Cô ta tự xưng là người thông minh, dĩ nhiên phải nghĩ tới biện pháp tốt nhất rồi, đó là trực tiếp đến nơi sản xuất để tích trữ hàng hóa!
Với giá ưu đãi nhất, trữ được nhiều hàng nhất.
Tận thế vừa đến, cô ta còn có gì phải sợ nữa nào?
Tuy nhiên.
Lê Uyển Vân: "Cái gì? Không có lương thực để bán á?!”
Cô ta không thể tin nổi mà cất cao giọng: "Sao lại không có lương thực được?! Gạo? Mì? Cao lương? Ngô? Đều không có sao?”
Đùa gì thế!
Cô ta chạy xa như vậy để mua lương thực, sao lại không có được?
Ông chủ nông trường tư nhân mà cô ta đã liên hệ từ trước đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai, vô cùng bình tĩnh: "Không có, đã bị thu mua sạch cả rồi.”
“Ai thu mua? Đều bán hết rồi?” Lê Uyển Vân tiến lên một bước.
“Đúng vậy.” Ông chủ khoát tay: “Kho lúa đều bị quét sạch, đã sớm trống không hết rồi.”
Lê Uyển Vân hít một hơi khí lạnh.
Cô ta lại vội vàng hỏi: "Ông chủ à, vậy bây giờ đi đâu là có thể mua được lương thực?"
“Cô muốn mua ít thì ra siêu thị và chợ bán sỉ là có thể mua được, nếu cô muốn nhiều, vậy thì hết cách rồi, không mua được ở đâu, tất cả lương thực đều bị mua sạch ra rồi.”
Ông chủ không muốn để ý đến cô ta lắm, xua xua tay rồi xoay người rời đi.
Lê Uyển Vân thở gấp, nhưng cũng đành phải rời đi.
Cô ta lại chạy đến mấy nông trường tư nhân, nông trường quốc doanh, thậm chí còn đến chỗ mấy người chuyên môi giới bao tiêu nông sản của nông dân nữa.
Thế nhưng, cô ta chỉ nhận được cùng một câu trả lời — —
Đều, không, có.
Vẻ mặt Lê Uyển Vân mờ mịt.
Cô ta không hiểu: "Vì sao? Lương thực rốt cuộc bị ai mua hết thế hả?!”
Cuối cùng cũng có người trả lời cô ta — —
“Cục Lương thực chứ đâu, lương thực toàn quốc đều do cục lương thực điều hành, bên phân công cho siêu thị địa phương và nhà buôn trung gian đều là Cục Lương thực cả.”
Lê Uyển Vân: "...”
Cô ta là một người quả quyết, thấy vậy thì khẽ cắn môi, đi thẳng đến các nhà máy chăn nuôi và lò mổ.
Lương thực không có cách trực tiếp mua lượng lớn, vậy thì mua thịt trước!
Vì thế, trực tiếp mua vé máy bay rời đi.
Tuy nhiên…
Lê Uyển Vân nhảy dựng lên: “Cái gì?! Mua sắm mà vượt qua một tấn thịt thì nhất định phải đến cục công thương lấy giấy phê duyệt á?!"
Ông chủ nhà máy chăn nuôi ngậm điếu thuốc, gật đầu nói: "Đúng vậy, văn kiện mới ra.”
“Yêu cầu để lấy được giấy phê duyệt là gì?” Lê Uyển Vân mờ mịt.
“Phải xem cô mua thịt làm gì? Người bình thường cũng không cần số lượng lớn như vậy. Làm ăn, thế thì cầm giấy phép kinh doanh và hồ sơ hoạt động đến, Cục Công thương đương nhiên sẽ phê duyệt cho cô rồi.” Ông chủ nói rất là đương nhiên.
Lê Uyển Vân: "...”
Mấu chốt là, cô ta cái gì cũng không có!
Cô ta hít sâu một hơi, lại nói: “Một tấn trở lên cần giấy phép, vậy tôi mua 900 kg thôi, được không?”
Ông chủ nhà máy chăn nuôi nhìn cô ta một cái, hơi nheo mắt lại:
"Cô muốn mua nhiều thịt như vậy làm gì?"
"Ông đừng quản, tôi dùng giá thị trường, không, thêm hai phần nữa, mua 900 kg thịt, sau đó ông giúp tôi liên hệ một chút với các nhà máy chăn nuôi khác, cũng mua giống vậy — —"
“Cô bé à.” Ông chủ nhà máy chăn nuôi ngắt lời cô ta: “Cô đừng mất công mất sức nữa, thịt ở chỗ chúng tôi đều đã được quy hoạch xong cả rồi, dư thì bị mua đi, còn lại cũng đã được người ta đặt hết rồi. Bán cho cô là chúng tôi không thực hiện được hợp đồng với người ta.”