Chương 32
Tưởng Ngư: "Học thuộc lòng.”
Cô ấy rầm rì oán hận: "Em ngủ không ngon, bọn họ chỉ cho em hai tiếng rưỡi để ngủ thôi, còn luôn bậc âm thanh ở bên cạnh em nữa, nói là có ngủ cũng đừng chậm trễ việc học tập..."
Thịnh An: "Ngoan, chịu khổ một chút, ai bảo không gian của em chỉ có em mới có thể vào chứ?"
Mỗi lần an ủi Tưởng Ngư, Thịnh An đều nói những lời này.
Cô nói đầy ẩn ý, nhưng đầu óc Tưởng Ngư vẫn không hề suy nghĩ nhiều.
Tưởng Ngư há miệng, muốn nói lại thôi.
Thịnh An nhìn cô ấy, ánh mắt chờ mong.
Tưởng Ngư nghiến răng nghiến lợi: "Được, em ăn, cái khổ này, em có thể ăn được.”
— — Bàn tay vàng vẫn phải giấu cho kỹ!
Bên cạnh, Hách Kính Nghiệp đẩy đẩy kính mắt, có chút cạn lời:
“Không phải là học một chút cách trồng trọt thôi sao? Có cần thiết phải bày ra bộ dạng sống không bằng chết như vậy không?”
Tưởng Ngư không dám nổi giận với Thịnh An, lúc này nghe vậy, lập tức có chỗ xả cơn tức rồi.
Cô ấy nhìn về phía Hách Kính Nghiệp mà rít gào:
“Anh mẹ nó là không biết trồng trọt có bao nhiêu sâu rộng đâu nhỉ?! Có phải anh cho rằng trồng trọt chỉ là đem hạt giống gieo xuống không?!"
“Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy đấy, trồng trọt thì có thể khó cỡ nào cơ chứ?"
“Nhưng chết tiệt, đám người viện sĩ Chu kia vậy mà nói, rất nhiều nghiên cứu khoa học cây thực vật rất trân quý, cần phương thức trồng trọt đặc thù, mỗi một loại cây lại trồng một kiểu khác nhau, còn bắt tôi phải ghi nhớ toàn bộ nữa chứ!"
"Còn cái gì mà thực nghiệm gieo trồng trong không gian, muốn tôi học được so sánh cái gì gì đó—"
Vẻ mẳ Hách Kính Nghiệp chẳng chút thay đổi mà nói tiếp: "So sánh tình huống sinh trưởng của các loại lương thực khác nhau trong cùng một hoàn cảnh, cùng với tình huống sinh trưởng của các loại lương thực khác nhau trong hoàn cảnh khác nhau, còn có tình huống sinh trưởng của các loại lương thực khác nhau trong hoàn cảnh khác nhau, khôn sống mống chết, thậm chí là con người ra tay can thiệp mà vun trồng ra loại cây cần thiết.”
Tưởng Ngư: "???”
Vẻ mặt cô ấy mơ hồ: "Sao anh biết?”
Hách Kính Nghiệp bình tĩnh, lần nữa giơ tay đẩy mắt kính: "Lúc học tiến sĩ, nhàm chán quá nên thuận tiện học luôn ứng dụng khoa học sinh vật.”
Cái cặp kính kia, vào giờ phút này, đột nhiên sáng lấp lánh hẳn lên.
Tưởng Ngư mờ mịt lẩm bẩm: "Nhàm chán? Thuận tiện?”
Hách Kính Nghiệp: "Đúng vậy, tôi học không ít chuyên ngành…”
Anh ta vừa ăn cháo, vừa thuận miệng nói: "Chắc khoảng hai mươi mấy cái ấy, về sau bị quốc gia đặc biệt chiêu mộ nên chỉ chuyên tâm vào vài phương hướng thôi, còn học thêm mười mấy loại ngôn ngữ nữa."
Anh ta thở dài: "Có điều mạt thế sắp tới rồi, những ngôn ngữ đó đều học uổng phí cả.”
Tưởng Ngư: "???”
Cô ấy nghiêng đầu, trên mặt tràn ngập mơ hồ và mờ mịt, khóe miệng co giật.
Cô ấy nghi ngờ mình nghe lầm.
Thịnh An bổ sung một câu: "Em đừng so với anh ta làm gì, anh ta đã nhìn qua là không quên được.”
Tưởng Ngư: Cái quái gì vậy?
Trên thế giới này thật sự là có người đã nhìn qua là không quên được ư?
“Chứ không thì cô nghĩ sao? Nếu tôi không có chút sở trường đặc biệt, làm sao có thể được điều đến để làm trợ lý cho chị Thịnh, hỗ trợ quản lý một đơn vị mấu chốt của Tận thế Đặc Tình Xử hả?" Mắt Hách Kính Nghiệp trợn trắng.
Tưởng Ngư: "...”
Trước hôm nay, cô ấy quả thực là không hề nhận ra Hách Kính Nghiệp lại trâu bò như vậy!
Nhìn Hách Kính Nghiệp, lại nhìn Thịnh An, hồi tưởng lại đám nghiên cứu viên chê bai chỉ số thông minh của cô ấy không đến 120…
— — Không phải, đây đều là một đám gia súc gì vậy?
Cô ấy rõ ràng là người trùng sinh, người được Trời chọn cơ mà?
Tại sao đột nhiên cảm thấy mình bình thường đến mức không thế bình thường hơn thế này?
Rất không khoa học luôn á!!
Tưởng Ngư rơi vào trạng thái tự hoài nghi.
Cô ấy bị đả kích quá mức, cả người ỉu xìu hẳn.
Thịnh An hất hất cằm: "Ăn cơm đi, viện sĩ Chu cố ý dặn dò chuẩn bị bữa sáng cho em đấy, buổi trưa muốn ăn gì thì tự gọi.”
Tưởng Ngư nghe vậy, nhìn về phía bữa ăn trước mặt.
Một chén cơm, còn có vài chén đồ ăn tinh xảo, mặn chay đều có, thậm chí còn có nguyên liệu nấu ăn đắt tiền, như là mới ra nồi, còn đang bốc lên hơi nóng.
Vừa nhìn đã biết là do đầu bếp có tay nghề làm rồi, sắc hương vị đều đủ cả.
Tưởng Ngư nuốt nuốt nước miếng.
Không hiểu sao cô ấy có chút cảm động: "Coi như ông ấy còn có lương tâm!”
Đây là biết mình tra tấn cô ấy quá tàn nhẫn, nên muốn bù đắp cho cô ấy sao?
Cô ấy còn lâu mới tha thứ nhé!
Thịnh An nuốt thức ăn xuống, thuận miệng nói: "Ông ấy nói em ngốc quá, ăn nhiều một chút cho bổ não.”
Tưởng Ngư: "...”