Chương 28

Chương 28

Đối mặt người trùng sinh và dị năng giả, Thịnh An đều không có cảm thụ gì quá lớn, suy nghĩ duy nhất chính là làm sao để bọn họ có thể vì quốc gia mà làm việc, không đến mức mất khống chế.

Nhưng nguyên nhân khiến nhiều người trùng sinh như vậy, cô nghĩ thế nào cũng không ra.

Thịnh An đột nhiên muốn hút thuốc, cô rút ra một điếu, ngậm bên miệng.

Ngón tay vừa xoay, một cái bật lửa đã liền xuất hiện.

“Tạch — —”

Bật lửa phát ra tia lửa.

Thịnh An vừa đưa tới trước mặt thì hơi khựng lại, ngay sau đó thì tắt lửa đi, chậm rãi buông xuống.

“Chị Thịnh?” Hách Kính Nghiệp nghi hoặc.

Tư thế hút thuốc của chị Thịnh thật đẹp trai, vừa mạnh mẽ lại vừa xinh đẹp, anh ta không nhịn được mà nhìn đến ngây người.

Nhưng mà, cô lại kiềm chế.

Thịnh An cất lại điếu thuốc vào trong hộp, ném cho Hách Kính Nghiệp: "Cai.”

Hách Kính Nghiệp: "?”

Vừa rồi, Thịnh An đột nhiên nghĩ đến Kỳ Lăng Vụ.

Bọn họ là đồng thời biết được tin tức ngày tận thế sắp tới.

Đêm đó, hai người vẫn duy trì cuộc trò chuyện nhưng lại không ai nói gì.

Họ đều là những người có tâm lý mạnh mẽ, nhưng đối mặt với sự thay đổi sắp xảy ra của thế giới, đất nước mà họ đang bảo vệ sắp phải đối mặt với những khó khăn to lớn như vậy... Bọn họ sao có thể bình tĩnh được đây.

Trong nửa giờ duy trì cuộc gọi kia, hai người đều không nói một lời.

Cuối cùng, Kỳ Lăng Vụ đột nhiên nói: "Thịnh An, cai thuốc đi, mạt thế hẳn là không tiện hút thuốc như bây giờ đâu.”

Thịnh An cười khẽ: "Anh cảm thấy ở mạt thế em không thể kiếm được thuốc lá? Hay là anh không có bản lĩnh, không có năng lực kiếm được thuốc lá cho em?"

Kỳ Lăng Vụ cũng nở nụ cười.

Hai câu vô cùng đơn giản, bọn họ đều tiếp nhận cái sự thật rằng mạt thế sắp đến.

Trước khi cúp máy, Thịnh An đột nhiên nói: "Vậy thì cai.”

Con người cô rất phản nghịch.

Trước kia, khi chấp hành nhiệm vụ, thông thường cô đều không quá để ý đến chuyện sống chết, chỉ quan tâm nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không.

Nhưng khi thế giới khốn kiếp này đột nhiên muốn loài người tuyệt chủng.

Máu phản nghịch của cô nổi lên, cô không muốn chết.

Nghiện thuốc lá, ở tận thế đối với cô mà nói có lẽ không tính là vấn đề gì lớn, nhưng chung quy không có thì lại càng tốt hơn.

Hách Kính Nghiệp nhận được bao thuốc lá, có chút kinh ngạc.

Anh ta ngoan ngoãn cất đi.

Chị Thịnh nói cai thuốc, vậy về cơ bản là sẽ không hút nữa.

Thịnh An: "Còn có tin tức gì khác không?”

Hách Kính Nghiệp: "Tạm thời không có.”

Anh ta như là nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ngày mai Lê Uyển Vân mua vé máy bay từ thủ đô đến một tỉnh lớn nào đó chuyên sản xuất lương thực ở vùng Đông Bắc, ngày mốt lại mua vé máy bay buổi tối bay tới thảo nguyên, còn xem vé máy bay từ thảo nguyên bay tới khu Tây Nam và các thành phố vùng duyên hải nữa."

Thịnh An nhướng mày: "Muốn đi trữ hàng à?”

Hách Kính Nghiệp: "Dù sao cũng có 5 tỷ cơ mà.”

Thịnh An cười: "Cô ta đang nằm mơ.”

Hách Kính Nghiệp sửng sốt, rồi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cũng nở nụ cười: "Đúng, cô ta đang nằm mơ.”

“Lê Uyển Vân ở đâu?”

“Khách sạn, biệt thự của cô ta đang rao bán rồi.”

Thịnh An hoạt động ngón tay, khởi động xe: “Đi thôi, đi xem biệt thự Lê Uyển Vân đang rao bán.”

Hách Kính Nghiệp: "Xem trong nhà cô ta còn lại cái gì à?”

Thịnh An gật đầu.

Hách Kính Nghiệp đã hiểu.

Lê Uyển Vân bán căn nhà cha mẹ để lại cho cô ta, bên trong có rất nhiều dấu vết của cha mẹ.

Nếu như cô ta cũng có không gian, như vậy, đồ đạc bên trong hẳn là sẽ được lấy đi.

Mà người có không gian lại ở khách sạn, sẽ không có hành vi mời người đến dọn đồ chuyển đồ, quá lãng phí thời gian và tinh lực.

Nếu Lê Uyển Vân chu đáo, căn nhà này sẽ không tu sửa thành lô cốt như thế này đâu.

Hách Kính Nghiệp: "Vậy bây giờ vẫn chưa cần bắt cô ta sao?”

Thịnh An: "Trước mắt cứ thăm dò con át chủ bài của cô ta cái đã.”

Dừng một chút, cô mỉm cười: “Nếu như cô ta cũng có một cái không gian, lại còn là một không gian có thể chứa năm tỷ vật tư, thế thì tôi đây cũng có chút chuyện khác muốn sắp xếp cho cô ta..."

Hách Kính Nghiệp chú ý tới nụ cười trên khóe miệng cô, không hiểu sao sau lưng phát lạnh.

Thịnh An: "Gửi tin cho lão Lý, nơi trú ẩn trung tâm này đã có thể xác định được rồi.”

— — Người trùng sinh đã giúp bọn họ xác định rồi mà, đúng không nào?

*