Chương 24
Thịnh An đưa Tưởng Ngư đến một nhà kho bên cạnh doanh trại.
Nhìn vào cánh cửa cực lớn của kho hàng, đôi mắt Tưởng Ngư càng lúc càng sáng, quả thực là hận không thể nhảy lên mà hoan hô.
Hai người họ tiến lại gần.
Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi nhà kho, vẻ mặt nghiêm túc: "Sếp Thịnh, mọi thứ đã sẵn sàng. Đều ở trong nhà kho. Các nhà nghiên cứu cũng đã đến đông đủ."
Thịnh An gật gật đầu.
Tưởng Ngư bối rối, nhà nghiên cứu?
Khi càng đến gần hơn, Tưởng Ngư cuối cùng cũng nhìn rõ bên trong nhà kho khổng lồ là gì...
Máy kéo, máy xới đất, máy gieo hạt, máy phun nước, máy rải phân bón, phân hóa học, hạt giống... Và cả các loại cây giống, cây cối kỳ lạ v.v.
Bên cạnh còn có một nhóm mấy ông già mặc áo blouse trắng, trong có vẻ khá thận trọng.
"A, tới rồi này. Những thứ này phải cẩn thận một chút đấy, phải nhanh chóng trồng xuống đất đi!" Một ông già nhảy lên, vẫy tay với bọn họ.
Tưởng Ngư: "?"
Cô ấy nhìn về phía Thịnh An.
Là sao?
Những vật tư muốn cô ấy cất đâu rồi?
Thịnh An quay lại nhìn cô ấy, mỉm cười:
"Đây là những thứ muốn em cất vào trong không gian. Hiện tại, nhiệm vụ được giao cho em là bảo tồn những mầm mống hy vọng và thử nghiệm những hạt giống hy vọng này, để không gian của em tràn ngập hoa trái. Cho dù trái đất có trở nên khô căn, thì không gian của em sẽ vẫn tràn đầy sức sống như cũ.”
Những lời này có chút phức tạp, Tưởng Ngư nghe xong liền cảm thấy choáng váng.
Cô ấy lẩm bẩm: “Cây con, hạt giống, kết quả, tràn đầy sức sống…”
Như thể cô ấy nghĩ đến điều gì đó, đồng tử chợt run lên.
Cô ấy chỉ vào mình, khó tin mà nhìn Thịnh An:
"Vậy là, chị muốn để em – trồng trọt á?!"
Thịnh An cười rạng rỡ: “Cái này gọi là gieo trồng hy vọng.”
Mảnh đất đen rộng lớn đó phải phát huy tác dụng của nó chứ.
Tuy không bằng không gian có sông có núi của “Thời Tiêu”, nhưng mà không sao, cứ dùng tạm cái đã.
Tưởng Ngư: Không phải vẫn là làm ruộng sao?!
Lúc này, một ông lão đi tới, vô cùng hưng phấn mà nói: "Cô bé này chính là dị năng giả không gian kia đó hả? Ôi chao, cuối cùng thì cô cũng đến rồi. Sau khi nhận được thông báo về ngày tận thế, mấy ông già chúng tôi sầu muốn chết. May mắn là đã phát hiện ra cô, thế giới sẽ trở thành một mảnh đất khô căn, thế thì không gian kia của cô chính là hy vọng cuối cùng rồi đó. Nhanh lên, tôi sẽ dạy cô cách gieo trồng những thứ này."
"Ông là ai?" Tưởng Ngư không kiên nhẫn.
Thịnh An khẽ mỉm cười: “Viện sĩ Chu của Viện Khoa học, một trong những nhà thực vật học uy tín nhất thế giới. Nếu em không biết trồng trọt thì từ nay về sau bọn họ sẽ là thầy của em, dạy em cách gieo hạt."
Tưởng Ngư: "?"
Cô ấy gần như là tưởng mình đã nghe nhầm.
Thịnh An nắm tay cô ấy, cười rạng rỡ:
"Bọn họ đều là những chuyên gia trong lĩnh vực này cả đấy. Sau này, đất đai trở nên khô can, muốn gieo trồng trong mạt thế thì đều phải mượn dùng không gian của em để nghiên cứu thôi. Bọn họ là thầy của em, cũng là người sẽ đi theo em."
Tưởng Ngư: "??"
Cô ấy có chút bối rối: "Ý cô là gì? Em phải chịu trách nhiệm về bọn họ á?"
Thịnh An: "Đừng lo lắng, thân là một người có cống hiến xuất sắc, lương thực mà em nhận được nhất định sẽ đủ để nuôi sống bọn họ thôi."
Tưởng Ngư: "???" Cô ấy mẹ nó đang nói đến chuyện này sao?!
Từ từ!
——Vậy là cô ấy cực cực khổ khổ trồng trọt sản xuất, cũng chỉ để nuôi một nhóm người dạy cô ấy cách làm ruộng thôi hở??
Thịnh An dang hai tay ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Cũng không còn cách nào, ai bảo không gian của em cũng chỉ có mình em vào được cơ chứ?”
Tưởng Ngư: “…”
Tự bê đá đập vào chân mình có nghĩa là gì? Cô ấy đột nhiên có thể sâu sắc mà cảm nhận được rồi.
Tưởng Ngư há miệng thở dốc, tựa hồ như muốn nói gì đó.
Thịnh An nhìn cô ấy, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, Tưởng Ngư nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, vậy thì cứ để em làm nông đi!"
Không phải chỉ là làm nông thôi sao?
Chẳng lẽ có thể khổ hơn đời trước được à?
Không gian là bàn tay vàng và cũng là con át chủ bài của cô ấy.
Nếu bị người ta biết được là người khác cũng có thể đi vào không gian của cô ấy, thì không gian của cô ấy chắc chắn sẽ bị người ta đem ra nghiên cứu mổ xẻ cho coi.