Chương 17
Hách Kính Nghiệp xoay màn hình máy tính về phía cô ấy.
Trên màn hình là một phòng họp khổng lồ, dày đặc vô số đầu người.
Ở hàng ghế phía trước, cô ấy còn có thể nhìn thấy các vị lãnh đạo mà trước kia chỉ có thể nhìn thấy trên TV, bọn họ còn đang gật đầu với cô ấy nữa.
Tưởng Ngư: "???"
Tưởng Ngư: "!!!"
Màn hình tối đen, Tưởng Ngư dại ra một hồi lâu.
Ngay sau đó, một tiếng hét lớn gần như làm rung chuyển cả tòa nhà——
"Ahhh, tôi còn chưa gội đầu!!"
---Lúc sinh thời còn có thể được nói chuyện với các vị lãnh đạo như vậy, dù biết tận thế sắp đến, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy vinh dự như cũ.
--Nhưng mà, cô ấy còn chưa gội đầu đó!
Chỉ có phụ nữ mới biết tầm quan trọng của việc gội đầu trước khi gặp ai đó thôi!
Thịnh An nghi hoặc nhìn qua cô ấy, không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên phát điên như vậy.
Ánh mắt Tưởng Ngư cực kỳ u oán.
Sau khi bị gián đoạn như vậy, Tưởng Ngư vẫn chưa hoàn hồn lại khi Dư Lợi Thiên đã xuất hiện.
Dư Lợi Thiên xuất hiện ngay trong tầm mắt cô ấy.
Gã ta là một người đàn ông thanh tú, cũng đeo kính giống Hách Kính Nghiệp.
Hách Kính Nghiệp trông quá mức ngay ngắn, mà Dư Lợi Thiên thì lại sáng sủa dễ nhìn, trông như một người bạn cùng lớp thời sinh viên.
"Tiểu Ngư, rốt cuộc là em làm sao vậy?" Dư Lợi Thiên vừa vào cửa là đã vội vàng lên tiếng: "Đã mấy ngày rồi, em đã nguôi giận chưa--"
Âm thanh đột ngột im bặt.
Lúc này gã ta mới để ý thấy trong nhà còn có rất nhiều người khác nữa.
Dư Lợi Thiên cau mày, liếc nhìn những người kia.
Ba người đàn ông mặc thường phục trông rất phổ thông, thuộc loại nhìn là quên ngay.
Nhưng Hách Kính Nghiệp thoạt nhìn thì biết, không phải là người đơn giản.
Ánh mắt của Dư Lợi Thiên hơi dừng lại trên người Thịnh An.
Đây là một mỹ nữ rất không giống người thường, khiến gã ta nhịn không được mà nhìn nhiều thêm đôi chút.
Mà gã ta vừa mở miệng, cảm giác buồn nôn ập đến cũng đã làm cho Tưởng Ngư lập tức lấy lại tinh thần.
Thấy vậy, Tưởng Ngư nghĩ thầm, sao trước kia mình lại coi trọng cái thứ như vậy cơ chứ?!
Cô ấy oán hận mà nói: "Anh tới đây làm gì?"
Dư Lợi Thiên lập tức không rảnh mà để ý đám người Thịnh An nữa, mặt gã ta lộ ra vẻ buồn bã mà nhìn Tưởng Ngư:
"Tiểu Ngư, em định làm ầm ĩ như vậy đến bao giờ? Em đã hiểu lầm anh và Trần Kiều Kiều rồi. Bọn anh thực sự chỉ là đồng hương mà thôi."
Kỹ thuật diễn xuất tinh vi của gã ta quả thật là vô cùng thuyết phục.
Nếu Tưởng Ngư không trùng sinh, có lẽ là đã lại bị gã ta lừa gạt nữa rồi.
Tưởng Ngư chế nhạo: "Dư Lợi Thiên, đừng giả vờ nữa. Thủ đoạn này của anh giờ đã vô dụng với tôi rồi. Tôi chỉ hận không thể đem anh lột da rút gân, bầm thây vạn đoạn.”
Trong mấy năm nay, từ khi còn học đại học cho đến khi đã tốt nghiệp, không phải là cô ấy không nhận thấy bất kỳ điều gì bất thường.
Nhưng cô ấy sớm bị đánh lừa bởi sự "dỗ dành" của Dư Lợi Thiên và sự "không ưa" Dư Lợi Thiên của Trần Kiều Kiều.
Bây giờ nhìn lại, Tưởng Ngư thấy mình thật sự là ngu ngốc đến cùng cực.
Đôi mắt cô ấy tràn đầy sự lạnh lùng và thù hận, đó là những cảm xúc chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy trước đây.
Dư Lợi Thiên hơi khựng lại một chút, trong lòng gã ta không hiểu sao lại dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
Nhưng nghĩ tới mục đích của mình đến đây hôm nay, gã ta lại tiếp tục khẩn cầu:
"Tiểu Ngư à, rốt cuộc là em làm sao vậy? Mối quan hệ ngần ấy năm qua của chúng ta đều là giả sao? Chúng ta đã bên năm tận năm năm thanh xuân đấy, em không thèm để ý chút nào ư?"
"Anh còn có gan nhắc đến chuyện đó á? Các người đã lừa gạt tôi suốt năm năm qua. Các người đắc ý lắm đúng không?"
Tưởng Ngư siết chặt tay thành nắm đấm, cô ấy hận không thể lao lên mà chém chết tên khốn này.
Vẻ mặt Dư Lợi Thiên đầy bi thương: "Sao em lại có thể nghĩ như vậy cơ chứ?"
Gã ta bước tới, nắm lấy tay Tưởng Ngư, đôi mắt đỏ hoe: "Tiểu Ngư à, sao anh có thể làm thế với em được? Những năm qua anh luôn thật lòng thật dạ với em, em đã quên lời hứa bên bãi biển của đôi ta rồi sao? Em đã quên cái lần chúng ta cùng nhau leo lên Vạn Lý Trường Thành, em đi không nổi nữa, là anh đã cõng em đấy? Em đã quên rằng chúng ta đã cùng đến nơi tận cùng thế giới, em còn nói rằng em muốn ở bên anh đến hết cuộc đời sao? Em đã quên..."