Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Sao Lại Có Nhiều Người Trùng Sinh Thế Này!

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 16

Tưởng Ngư điều chỉnh một lát, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi lại:

"Tôi đã nói với cô tất cả những gì tôi biết rồi. mà tôi cũng không phải là một dị năng giả chân chính, mấy người còn cần tôi làm gì?"

Di động nhắc nhở có tin nhắn mới.

[Lão Trương: Mang về đi.]

Thịnh An không để ý, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Tưởng Ngư, dùng đôi mắt phượng ôn hòa nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói:

"Còn một vấn đề cuối cùng nữa, không gian của cô có thể cho con người vào được không?"

Lời nói vừa rơi xuống đất, cả phòng tựa như là có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mà ở phía bên kia, những người trong phòng họp cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đây là một vấn đề rất quan trọng.

Không gian của Tưởng Ngư có thể được tận dụng đến mức nào, tùy thuộc vào việc con người có thể vào đó hay không.

Nếu không ai có thể vào, vậy thì mảnh đất đen đó cũng chỉ có đất là có thể sử dụng được thôi.

Tưởng Ngư suy nghĩ một chút, trong ánh mắt đầy tín nhiệm của Thịnh An, khẽ cắn môi nói——

"Tôi có thể vào, nhưng những người khác thì không thể."

Dừng một chút, cô ấy còn nói thêm: "Nếu những người khác có thể tiến vào, vậy thì tôi nhất định đã đem Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều vào trong đó, gϊếŧ bọn họ, hủy thi diệt tích rồi."

Cô ấy nhìn Thịnh An: “Cô phải tin tôi!”

Thịnh An nhìn thật sâu vào mắt cô ấy, sau đó cong môi cười nhẹ.

"Tất nhiên là tôi tin cô rồi."

Ánh mắt cô cực kỳ chân thành tha thiết, như thể cô hoàn toàn tin tưởng vào Tưởng Ngư vậy.

Bị cô nhìn chằm chằm như thế, ánh mắt Tưởng Ngư chớp chớp rồi lại nhìn đi chỗ khác, trong mắt mang theo sự rối rắm bà chột dạ.

Thịnh An giống như là không để ý mà nhìn đi chỗ khác.

Hách Kính Nghiệp cau mày, muốn nói gì đó.

Thịnh An lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh ta lập tức im miệng.

——Tưởng Ngư đang nói dối.

Nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao thì mảnh đất đen đó cũng phải dùng đến, lại có nhiều đất như vậy cần canh tác, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nói ra sự thật thôi.

Thịnh An không hề lo lắng chút nào.

Cuộc trò chuyện cũng đã hạ màn.

"Chúng tôi sẽ để lại phương thức liên hệ, cô có muốn đến xem thử Đặc Tình Xử chỗ chúng tôi không? Nếu cô không muốn đi thì trước mắt cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hẵn đến." Thịnh An đưa di động qua.

Tưởng Ngư do dự: "Tôi đi đến đó làm gì?"

Thịnh An khẽ mỉm cười: “Có một số thứ cần phải đặt trong không gian của cô.”

Ánh mắt Tưởng Ngư sáng lên.

Đúng ha.

Hiện tại cô ấy đã đầu quân cho quốc gia rồi, còn gia nhập Tận thế Đặc Tình Xử, cô ấy không cần tự mình chuẩn bị hàng hóa nữa, quốc gia có thể chuẩn bị cho cô ấy mà nhỉ!

Vật tư do quốc gia chuẩn bị dĩ nhiên là luôn tốt hơn cô ấy rồi?

Hơn nữa, có một số sản phẩm bị kiểm soát mà chỉ nhà nước mới có thể cho cô ấy tích trữ được thôi!

Súng ống đạn dược, các loại dược phẩm, có cái gì mà quốc gia không kiếm ra cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Tưởng Ngư lại hưng phấn.

Cô ấy thậm chí có chút không thể chờ nổi.

Đang định nói chuyện.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, một giọng nam hô to: "Tiểu Ngư! Tiểu Ngư, em có ở nhà không?"

Tưởng Ngư biến sắc, vẻ mặt trông rất dữ tợn.

Thịnh An: "Dư Lợi Thiên?"

Tưởng Ngư oán hận gật đầu.

Thịnh An hỏi: “Gặp không?”

Cô sờ đầu Tưởng Ngư, nói: “Nếu cô không muốn gặp thì tôi có thể để cho cô cả đời không phải nhìn thấy bọn họ nữa.”

"Không, tôi muốn báo thù, tôi muốn tận mắt nhìn thấy tình cảnh bi thảm của bọn họ!"

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: “Để hắn vào đi.”

Dựa vào đâu mà cô ấy thì bị tra tấn suốt một năm, mà họ có thể được giải thoát một cách nhẹ nhàng trước tận thế như vậy?

Cô ấy phải để bọn họ sống đến những tháng ngày khốn khổ ở mạt thế mới được!

Tưởng Ngư hạ quyết tâm, cho người vào trong.

Thịnh An không có ý kiến, cô chỉ cần tôn trọng là được rồi.

Thịnh An bảo mấy người kia thu dọn bị đi.

"Chuyện bên này cứ giao cho tôi, mọi người đừng lo." Cô nói với camera.

Tưởng Ngư nghi hoặc: "Cô đang nói chuyện với ai vậy?"

"Lãnh đạo các cấp, còn có cả nhóm các nhà nghiên cứu nữa." Thịnh An cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng đáp lại một câu.

Tưởng Ngư: "???"

Cô ấy sờ sờ lên cái đầu bết dầu của mình, cảm thấy có chút không load kịp.

Mà ở trong cái máy tính trước mặt Hách Kính Nghiệp, lại có một giọng nói hồn hậu vang lên——

"Tưởng Ngư, hoan nghênh cô gia nhập Tận thế Đặc Tình Xử, cùng chúng tôi chiến đấu chống lại tận thế."
« Chương TrướcChương Tiếp »