Chương 14

Dị chủng - đây quả thực là thảm họa lớn nhất của nhân loại, một thảm họa đủ sức hủy diệt thế giới.

Thịnh An hơi nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, ánh mắt quét về phía hai người đang sợ hãi là Tưởng Ngư và Hách Kính Nghiệp. Đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, dần dần lấy lại bình tĩnh.

Giọng cô lãnh đạm mà nói: "Không có vấn đề gì là không giải quyết được. Chúng tôi rồi cũng có thể tìm cách phân biệt được dị chủng thôi. Ngoài các loại động đất, hỏa hoạn, khói độc, mưa axit, cộng thêm... Virus."

Dị chủng - chính là virus.

Chỉ cần tất cả nhân loại không bị “cảm nhiễm” trong nháy mắt, đều biến thành dị chủng, vậy thì không hẳn là không có giải pháp nào.

Giọng điệu bình tĩnh của Thịnh An khiến Tưởng Ngư và Hách Kính Nghiệp đều lấy lại tinh thần.

Lo lắng cũng chẳng ích gì, bọn họ cũng sẽ không nằm yên chờ chết.

Không chỉ có một người bình tĩnh như Thịnh An, điện thoại của cô sáng lên, lại có tin nhắn gửi đến.

[Lão Trương: Tiếp tục.]

Thịnh An nhìn về phía Tưởng Ngư: "Được rồi, nói về tai nạn mạt thế xong rồi, chúng ta lại nói về không gian của cô đi."

Sau khi Thịnh An nói xong, Tưởng Ngư rõ ràng là đã cứng người lại.

Hiển nhiên đây không phải là chủ đề mà cô ấy muốn nhắc tới. Cô ấy không muốn tiết lộ bất cứ điều gì về bàn tay vàng của bản thân cả.

Thịnh An nhìn về phía cô ấy rồi lại mỉm cười, vô cùng hiền hòa mà nói:

"Tưởng Ngư, như tôi đã nói lúc nãy, chúng tôi sẽ không hại cô đâu. Cô cũng nên biết, tương lai sẽ có rất nhiều dị năng giả, trong đó sẽ không chỉ có mỗi một dị năng giả hệ không gian đâu nhỉ?"

Cô ấy không có gì đặc thù cả, không cần thiết phải sợ hãi đâu.

Tuy nhiên, Tưởng Ngư vẫn do dự.

Thực ra cô ấy vẫn có chút đặc thù...

Hách Kính Nghiệp phản ứng lại, ánh mắt chứa đầy nghi ngờ:

"Chẳng lẽ cô không phải là dị năng giả hệ không gian, mà là vì nguyên nhân khác nên mới có không gian?"

Nghĩ đến những tin tức mà mình đã hỏi được ở tầng dưới lúc trước.

Hách Kính Nghiệp mở to hai mắt: "Vòng ngọc! Cái vòng ngọc mà cô lấy lại từ chỗ bạn trai cũ có phải là một cái không gian không?"

Anh ta sắc bến đến mức đáng sợ.

Tưởng Ngư: "?"

---Làm sao bọn họ lại biết được thế?!

Vẻ mặt Tưởng Ngư đầy kinh hãi.

Phản ứng của cô ấy đã nói lên tất cả.

Vẻ mặt Thịnh An lại rất cổ quái: “Bạn trai cũ của cô phản bội cô, cùng một chỗ với người khác, không gian của cô bị bọn họ lấy đi, cho nên đời trước kết cục của cô mới thể thảm như vậy. Đời này cô trùng sinh trở về, đoạt lại không gian, thề sẽ khiến đôi nam nữ đê tiện kia chết không toàn thây?"

Tưởng Ngư: "??"

——Không, không phải chứ! Sao những người này cái gì cũng biết hết vậy trời??

Rốt cuộc thì cô ấy đã để lộ chuyện ở đâu?!

Rõ ràng là cô ấy vẫn luôn rất cẩn thận cơ mà!

Thịnh An đột nhiên hiểu ra, gật đầu, nhìn về phía Hách Kính Nghiệp, kết luận một câi: “Thời Tiêu.”

Hách Kính Nghiệp gật đầu với vẻ đồng tình sâu sắc.

---Đã xác nhận, đó là nhân vật chính “Thời Tiêu”.

Cùng lúc đó, di động của cô nhảy lên một tin nhắn.

[Lão Trương: Thời Tiêu là ai?]

Tưởng Ngư: “Thời Tiêu là ai?”

Thịnh An giải thích: “Là một người không được khỏe mạnh lắm.”

Tưởng Ngư: "???"

Đây là đang nói cái quỷ gì thế?

Thịnh An thu hồi suy nghĩ, hắng giọng một cái rồi lại hỏi:

"Vậy cô không phải là dị năng giả hệ không gian, không gian của cô hẳn là không giống với không gian bình thường đâu nhỉ?"

Nhắc đến điều này, cả người Tưởng Ngư như muốn suy sụp.

Đầu tiên, cô ấy nhấn mạnh: "Mặc dù tôi không phải là dị năng giả hệ không gian, nhưng không gian đã ở trên người tôi rồi. Cái vòng ngọc kia đã hoàn toàn biến mất, dù có muốn lấy đi cũng không được đâu!"

Mặt Thịnh An không chút cảm xúc, nói: "Yên tâm, sẽ không có ai cướp của cô đâu."

Không gian là trên người ai cũng như nhau thôi, miễn bọn họ có thể sử dụng nó là được.

Giọng Tưởng Ngư vô cùng yếu ớt: “Đúng là có chút không giống, không bằng không gian của những dị năng giả khác. Mặc dù không gian của bọn họ khi vừa thức tỉnh dị năng rất nhỏ, nhưng nó có thể lớn lên. Còn không gian này của tôi thì không biết là có thể lớn lên hay không nữa. "

"Hơn nữa, không gian của họ có thể bảo trì tốc độ thời gian, đồ bỏ vào cũng sẽ không bị hỏng. Mà cái không gian này của tôi thì lại giống hệt như bên ngoài. Bên trong lại còn là một mảnh đất đen trống rỗng nữa. Bỏ đồ ăn vào một thời gian thì sẽ bị hỏng hết, căn bản là không thể dùng để tích trữ được!"