Chương 11
Thịnh An: "Nếu tôi có thể nhận được tin tức càng xác thực hơn nữa từ cô, trong 21 ngày còn lại, quốc gia có thể làm càng nhiều việc hơn để đối phó với tận thế sắp đến. Di chuyển các nhà máy cốt lõi xuống lòng đất, tiến hành gặt gấp lương thực, di dời người dân..."
"Tưởng Ngư, cô đã là người trùng sinh, vậy thì không thể cứ an phận một góc được. Cô trùng sinh thì sẽ có thể làm càng thêm nhiều việc hơn nữa, cũng lại càng mang đến nhiều giá trị lớn hơn nữa. Là mạng sống của hàng triệu người dân, cũng là niềm hy vọng của cả quốc gia này!"
Bị ánh mắt của Thịnh An nhìn chằm chằm như vậy, cơ thể của Tưởng Ngư không ngừng run rẩy.
Trong đầu cô ấy là hai luồng suy nghĩ như đang muốn xé nát cô ấy.
Không thể thừa nhận được!
Cô ấy có một cái không gian đấy, lỡ như thừa nhận rồi bị đem đi nghiên cứu thì sao?
Nhưng mà…
Nếu thừa nhận thì có phải thực sự sẽ mang lại hy vọng không?
Cô ấy chỉ là một người bình thường, có chút ích kỷ nhưng không phải là loại người có nhân cách phản xã hội.
Hơn nữa, khi đối diện với ánh mắt trịnh trọng của Thịnh An, cô ấy không nhịn được mà cảm thấy kích động trong lòng.
Cho dù là đời trước hay đời này, cô ấy cũng chưa bao giờ được người ta coi trọng như vậy...
Thịnh An đặc biệt rèn sắt khi còn nóng: "Cô không cần phải lo lắng về những mặt khác. Nếu đã tham gia cùng chúng tôi, cô sẽ là đồng đội của chúng tôi, sẽ nhận được sự bảo vệ của quốc gia."
Cô đưa tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo và run rẩy của Tưởng Ngư, nở nụ cười dịu dàng:
"Tưởng Ngư, cho dù tình huống của cô có đặc thù đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ không để cho ai tổn thương cô đâu. Dị Đoan – dấu hiệu dị thường, nhưng không nhất định là một tính từ xấu, mà cũng không chắc chắn là một cái từ tốt.”
“Lệnh bắt giữ kia là biện pháp cuối cùng, cô là niềm hy vọng của cả quốc gia.”
"Vì vậy, tôi đang ngồi đây, trong nhà cô, dùng phương thức khiến cô cảm thấy thoải mái nhất để trao đổi với cô."
Đôi mắt của Tưởng Ngư đầy giãy giụa.
Cô ấy muốn nói ra, nhưng lại không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Trùng sinh và không gian là bí mật lớn nhất của cô ấy, thực sự phải nói ra hết ư?
Thịnh An: "À, đúng rồi, nhà nước đang tích trữ hàng hóa, nếu cô là thành viên của Đặc Tình Xử, điều kiện sống của cô ở mạt thế chắc chắn sẽ không kém hơn trước mạt thế đâu. Hơn nữa những thứ cô tích trữ được đều thuộc về cô hết, ở Đặc Tình Xử có đầu bếp cấp quốc gia, còn có cả kho hàng vật tư của quốc gia nữa,… Quốc gia sẽ bảo vệ cô chu đáo, cũng sẽ cung cấp vật tư cho cô.”
Tưởng Ngư: "..." Hấp dẫn quá trời.
"Thời kỳ đặc thù thì chính sách cũng sẽ đặc thù. Đặc Tình Xử còn có cả tư cách để bắt bớ nữa, ví dụ như là những người gây sự hay cản trở cô làm nhiệm vụ chẳng hạn. Dưới điều kiện là tuân thủ quy tắc, cô có thể tự mình xử lý tất cả.” Thịnh An còn nói thêm.
Tưởng Ngư không hiểu.
Thịnh An khẽ mỉm cười: “Ví dụ như là Dư Lợi Thiên và Trần Kiều Kiều chẳng hạn.”
Tưởng Ngư: "!!!"
Trực tiếp bóp ngay chỗ bảy tấc luôn.
Thịnh An thu hồi tay, thở dài, buồn bã nói: "Thôi bỏ đi, nếu cô đã không muốn, chúng tôi cũng không ép buộc cô."
Hách Kính Nghiệp vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng không khỏi giơ ngón tay cái lên.
Quả nhiên không hổ là chị Thịnh!
Ôn hòa ấy hả?
Chĩa họng súng trước rồi mới "ôn hòa” sau.
Trước binh sau lễ, rồi lại tố khổ, lại than phiền, lại lôi chính nghĩa ra nói, lại coi con người ta thành “hy vọng”, thành “tương lai của quốc gia”, rồi lại dùng lợi ích để mời chào, cuối cùng là lấy lui làm tiến…
Đây là kế hoạch "thẩm vấn" tùy chỉnh dành riêng cho những người có loại tính cách như Tưởng Ngư.
Đa tình, mềm lòng, thiếu quyết đoán, đơn thuần nhưng lại được trùng sinh sau khi trải qua tận thế. Với tính cách như Tưởng Ngư, thẩm vấn khắc nghiệt không thể khiến cô ấy chịu trói được.
Không ép buộc?
Nói đùa cái gì đó? Nếu Tưởng Ngư thực sự cắn chết không nói, chị Thịnh có thể ngay tại chỗ mà “ép buộc” cô ấy luôn đó.
Khẩu súng kia của cô đã được nạp đạn rồi!
Quả nhiên.
Tưởng Ngư cảm nhận được bàn tay ấm áp của Thịnh An rời đi, theo bản năng mà bắt lấy nó.
Sau đó, cô ấy trúc trắc lên tiếng: "Vì lợi ích của quốc gia, tôi, tôi, tôi sẵn sàng kể cho cô nghe mọi chuyện, sẵn sàng gia nhập với các cô."