Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đã Yêu Một Trai Thẳng

Chương 4: Nhật ký của Bạc Văn Du 4: Tôi tỏ tình với anh tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiếc vương miện này quá nặng, ép đến nỗi cổ tôi đau. Với tôi mà nói nó không phải là biểu tượng của tài phú và quyền lực, nó chỉ là một cái gông xiềng, một sự nguy hiểm đòi mạng.Hôm nay, anh tôi phá lệ thăng thức thành chủ nhiệm, anh trở thành chủ nhiệm khoa trẻ tuổi nhất ở bệnh viện các anh.

Tôi ở công ty đấm đá nhau cả ngày, trở về nhìn anh tôi tôi mặc áo ngủ Pikachu nhảy nhót chuẩn bị bữa tối, tâm trạng xấu của một ngày đều biến mất không thấy đâu nữa.

Hai chúng tôi tự dọn dẹp đồ đạc của mình, không đối mặt, không giao lưu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy tôi và anh sắp mỗi người đi mỗi ngả.Anh rất vui, tôi cũng rất vui. Hai chúng tôi ở nhà chúc mừng, hai người đều uống tận hứng.

Nhưng anh không thích, cho nên tôi chưa từng hút ở nhà.

Anh tôi chắc chắn là một người “đàn ông trung niên” năng động nhất tôi từng gặp. Dĩ nhiên gương mặt kia của anh cũng không giống người hơn ba mươi tuổi.Tôi rít mạnh một hơi, mùi khói thuốc sặc khiến tôi ho chảy nước mắt đầy mặt.Rượu hôm nay rất ngon, càng uống càng vui vẻ.

Vậy có lẽ là yêu nhỉ, tôi cũng không biết.

Anh không nói hai lời đã trả lại căn phòng thuê xong và chuyển đến sống cùng tôi. Anh nấu cơm giặt quần áo cho tôi, tôi không thu tiền thuê nhà của anh, hai chúng tôi ủng hộ nhau, cứ thế thuận lý thành chương bắt đầu sống chung.

Mượn men say, tôi thẳng thắn nói ra những lời nhẫn nhịn rất lâu.

Nói xong tôi còn trộm nhìn biểu cảm trên mặt anh, nhưng trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, không có khϊếp sợ hoặc là vui vẻ, thậm chí không có cả chán ghét.Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy âm thanh cửa nhà mở ra lại đóng lại, tôi nhanh chóng ngồi dậy gọi anh.Tôi nói cho anh biết, anh ơi, em thích anh, em yêu anh, em muốn ở bên anh.

Mấy năm qua lăn lộn trên thương trường, tôi đã lây thói xấu hút thuốc lá.

Tôi không dám mở mắt, chỉ biết túm chặt cánh tay anh, tôi không muốn anh đi.“Đồ ngốc, sao em có thể là đồng tính! Uống say rồi đúng không?”

Tôi cứ thế thích đàn anh của tôi.

Anh tôi theo bản năng đưa bả vai của mình lại gần. Nhưng không biết anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, cứng đờ tại chỗ lại lùi về.Anh ấy không hề để trong lòng, vẫn đang trêu ghẹo tôi, “Anh cũng yêu em, yêu như con ruột vậy!”

Tôi nhận lấy, nhìn bóng anh biến mất từng chút ở cuối cầu thang.

?Tôi chịu đựng nhịp tim như trống đánh trong lòng, kiên định lặp lại lần nữa.

Tôi chịu đựng nhịp tim như trống đánh trong lòng, kiên định lặp lại lần nữa.

Anh, em không say, em thích đàn ông, em thích anh.

Tôi nhìn anh rất chân thành. Em không say, không nói đùa, cũng không lừa anh. Anh, em thật sự rất yêu anh, em rất yêu rất yêu anh… Em thích anh, không phải kiểu thích đối với bạn bè, mà là kiểu thích xem anh là bạn trai…Bàn tay cầm chén rượu của anh tôi dừng lại, chẳng mấy chốc lại khôi phục bình thường:

“Xin lỗi.” Tôi nghe thấy anh nói rất nhỏ.

Anh nói, Du à, chúng ta là anh em tốt thân hơn cả người thân, chuyện này không thể lấy ra nói đùa.

Rượu không phải thứ gì tốt, sau này không uống nữa.

Nhưng EQ của anh rất cao, nói nhiều nhưng không khiến người ta phản cảm, luôn là một người lão luyện khuấy động bầu không khí.

Tôi đốt một điếu thuốc, rít mạnh một hơi. Anh tôi là bác sĩ, anh không hút thuốc lá, anh ghét mùi nicotine.

Tôi nhìn anh rất chân thành. Em không say, không nói đùa, cũng không lừa anh. Anh, em thật sự rất yêu anh, em rất yêu rất yêu anh… Em thích anh, không phải kiểu thích đối với bạn bè, mà là kiểu thích xem anh là bạn trai…

Hai chúng tôi ăn ý không nhắc lại.

Bàn tay cầm chén rượu của anh tôi dừng lại, chẳng mấy chốc lại khôi phục bình thường:

Anh đi ra ngoài rồi, không về nữa.

Anh tôi rõ ràng là người nói nhiều, cái miệng lắm lời kia hai phút không nói lời nào sẽ khó chịu.Nói xong tôi còn trộm nhìn biểu cảm trên mặt anh, nhưng trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, không có khϊếp sợ hoặc là vui vẻ, thậm chí không có cả chán ghét.

Bây giờ tôi có thể tha hồ hút thuốc ở nhà. Sẽ không có ai quản tôi.

Hình như anh rất mê man, một lúc lâu sau mới nhấp một ngụm rượu, nói với tôi một cách hờ hững, “Em say rồi.”

“Chìa khóa nhà mới của anh, Tiểu Du, rảnh rỗi có thể đến tìm anh chơi.”

Tôi chỉ dám trộm yêu anh ở trong lòng, chia sẻ với cuốn nhật ký về tình yêu xuất hiện đột ngột của tôi.Đúng vậy, tôi say rồi, những gì nói đều là lời say, không được tính.

Cuộc sống của tôi không thể tự lo liệu, càng không muốn sống một mình trong căn hộ trống trải, cho nên tôi gọi điện cho anh tôi, vừa làm nũng vừa phàn nàn, muốn anh đến sống chung với tôi.

Sư ca tôi chắc chắn là một người “đàn ông trung niên” năng động nhất tôi từng gặp. Dĩ nhiên gương mặt kia của anh cũng không giống người hơn ba mươi tuổi.

Anh rất vui, tôi cũng rất vui. Hai chúng tôi ở nhà chúc mừng, hai người đều uống tận hứng.Hai chúng tôi ăn ý không nhắc lại.

Có thể tìm được nhiều cớ như vậy, chỉ cần tôi gọi, tôi tin anh tôi sẽ quay lại, nói cho cùng anh thương tôi đến thế.

Những người xung quanh tôi đều cảm thấy tôi ngày càng cởi mở, tôi cũng ngày càng thích mình như vậy.Nhưng tôi không gọi, anh cũng không quay đầu lại.?Sau đó tôi thật sự uống say, mơ hồ nhắm mắt lại, cơ thể ngã về phía anh.

Anh nói, Du à, chúng ta là anh em tốt thân hơn cả người thân, chuyện này không thể lấy ra nói đùa.

Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là anh ấy nói.Anh tôi theo bản năng đưa bả vai của mình lại gần. Nhưng không biết anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, cứng đờ tại chỗ lại lùi về.

“Sư ca, anh ba mươi rồi, phải chín chắn thận trọng.”

Ngày hôm sau, mượn gió xuân thăng thức, anh chuyển vào nhà mới do bệnh viện phân cho nhân viên xuất sắc.Tôi ngã xuống ghế sofa, ghế sofa rất mềm, tim tôi lại rất đau.

Tôi chỉ dám trộm yêu anh ở trong lòng, chia sẻ với cuốn nhật ký về tình yêu xuất hiện đột ngột của tôi.

Tôi chỉ là người bình thường, tôi biết rõ, tôi không chịu đựng được chiếc vương miện bố mẹ đội lên đầu tôi.Tôi không dám mở mắt, chỉ biết túm chặt cánh tay anh, tôi không muốn anh đi.

Anh không nói hai lời đã trả lại căn phòng thuê xong và chuyển đến sống cùng tôi. Anh nấu cơm giặt quần áo cho tôi, tôi không thu tiền thuê nhà của anh, hai chúng tôi ủng hộ nhau, cứ thế thuận lý thành chương bắt đầu sống chung.

Nếu là ngày thường, chắc chắn anh sẽ mềm lòng, nói dông dài, dỗ tôi đi ngủ giống như dỗ trẻ con, sau đó ôm tôi lên giường trong phòng ngủ.

Nếu như có thể sống như vậy đến hết đời, cũng rất tốt phải không?Nhưng hôm nay, anh không có bất kỳ phản ứng gì. Anh chỉ bỏ tay tôi ra, dịu dàng mà kiên định. Sau đó đến phòng ngủ, lấy một tấm thảm lông nhẹ nhàng đắp lên cho tôi, nhét góc chăn vào.

Mượn men say, tôi thẳng thắn nói ra những lời nhẫn nhịn rất lâu.

“Xin lỗi.” Tôi nghe thấy anh nói rất nhỏ.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy ấm áp. Tôi tìm được cảm giác thuộc về ở trên người anh, bắt đầu tham lam lưu luyến sự dịu dàng của anh.

?

Tôi đến công ty nhà chúng tôi, làm từ quản lý đi lên, học cách làm một người nối nghiệp thích hợp từng bước một. Anh tôi đến bệnh viện tốt nhất thành phố thực tập, làm bác sĩ ngoại khoa, nghe nói anh rất được các lãnh đạo và tiền bối thích, sắp trở thành trụ cột vững vàng của thế hệ trẻ.

Giữ đi, làm kỷ niệm.Tôi nằm trên sofa, cố gắng kìm nén nước mắt.

Mười tám năm đầu đời của tôi, luôn không chịu nổi sức nặng của nó mà sống dưới cái bóng của vương miện, tôi đã sống chán nản và uất ức, mỏi mệt đến tột cùng.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy âm thanh cửa nhà mở ra lại đóng lại, tôi nhanh chóng ngồi dậy gọi anh.

Năm tôi tốt nghiệp đại học, anh tôi cũng đúng lúc tốt nghiệp tiến sĩ. Năm đó tôi hai mươi hai, anh tôi ba mươi.

Ở bệnh viện, anh là bác sĩ cứu người bị thương, là chúa cứu thế trong mắt bệnh nhân. Trở về nhà, anh là sư ca vừa nhây vừa thiếu đòn của tôi, thích nhất là nghiên cứu phá gánh nặng tinh thần.Anh đi ra ngoài rồi, không về nữa.

Bàn tay cầm chén rượu của anh tôi dừng lại, chẳng mấy chốc lại khôi phục bình thường:Tôi thật sự rất buồn.

Sau đó tôi thật sự uống say, mơ hồ nhắm mắt lại, cơ thể ngã về phía anh.Tôi cho rằng tôi thích anh, tỏ tình với anh, anh sẽ rất vui. Cho nên cuộc sống tốt đẹp, tôi muốn dệt hoa trên gấm cho anh, lại không ngờ rằng, hình như đã tạo thành quấy nhiễu rất lớn cho anh.

Tôi nhìn anh rất chân thành. Em không say, không nói đùa, cũng không lừa anh. Anh, em thật sự rất yêu anh, em rất yêu rất yêu anh… Em thích anh, không phải kiểu thích đối với bạn bè, mà là kiểu thích xem anh là bạn trai…

Tôi thật sự rất buồn.Là tôi không tốt. Cuộc sống của tôi đã được lên kế hoạch ngay từ đầu, tôi không nên nghe theo tính cách mình, gây thêm phiền phức cho người khác.

Tôi cho rằng tôi thích anh, tỏ tình với anh, anh sẽ rất vui. Cho nên cuộc sống tốt đẹp, tôi muốn dệt hoa trên gấm cho anh, lại không ngờ rằng, hình như đã tạo thành quấy nhiễu rất lớn cho anh.

Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là anh ấy nói.

Rượu không phải thứ gì tốt, sau này không uống nữa.

Chỉ cần ở cùng anh tôi, tôi có thể tự do tùy hứng, có thể thỏa thích là chính mình, tôi không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, sống dưới yêu cầu của người khác, không cần sống ngơ ngác, sống mỏi mệt đến cùng cực.

Trước khi đi, anh đứng ở huyền quan, rất hoài niệm nhìn căn nhà của chúng tôi lần cuối cùng, đưa chìa khóa cửa nhà cho tôi.?

Tôi chỉ là người bình thường, tôi biết rõ, tôi không chịu đựng được chiếc vương miện bố mẹ đội lên đầu tôi.

Những người xung quanh tôi đều cảm thấy tôi ngày càng cởi mở, tôi cũng ngày càng thích mình như vậy.

Tôi ngã xuống ghế sofa, ghế sofa rất mềm, tim tôi lại rất đau.Ngày hôm sau, mượn gió xuân thăng thức, anh chuyển vào nhà mới do bệnh viện phân cho nhân viên xuất sắc.

Nghe nhiều năm như thế, tôi lại miễn dịch với cách phá gánh nặng tinh thần của anh. Có lúc cũng có thể get được điểm cười kỳ lạ của anh, hai tinh anh trong nghề co quắp trên sofa cười giống như hai thằng khùng.Nhà mới rất tốt, tôi đến xem rồi. Không rộng lắm, nhưng rất đơn giản sạch sẽ.

Tôi chỉ dám trộm yêu anh ở trong lòng, chia sẻ với cuốn nhật ký về tình yêu xuất hiện đột ngột của tôi.

Tôi muốn gọi anh lại, tôi muốn giữ anh lại, tôi vẫn chưa học được cách chăm sóc bản thân, hai người sống chung có thể chăm sóc nhau. Tối hôm qua em chỉ nói đùa, anh đừng xem là thật, nhà mới có formaldehyde[1], đừng vội chuyển đến.Anh ấy không hề để trong lòng, vẫn đang trêu ghẹo tôi, “Anh cũng yêu em, yêu như con ruột vậy!”Chắc chắn anh tôi rất thích.

Nhưng hôm nay, anh không có bất kỳ phản ứng gì. Anh chỉ bỏ tay tôi ra, dịu dàng mà kiên định. Sau đó đến phòng ngủ, lấy một tấm thảm lông nhẹ nhàng đắp lên cho tôi, nhét góc chăn vào.

Tôi ở công ty đấm đá nhau cả ngày, trở về nhìn sư ca tôi mặc áo ngủ Pikachu nhảy nhót chuẩn bị bữa tối, tâm trạng xấu của một ngày đều biến mất không thấy đâu nữa.Anh, trước kia anh luôn nói với em, khói đã hút tuần hoàn một vòng trong phổi lạiTôi giúp anh chuyển nhà, trơ mắt nhìn anh đóng gói sắp xếp ngay ngắn từng món đồ của mình, xóa đi từng chút dấu vết chúng tôi đã sống chung trong mấy năm.

Anh, trước kia anh luôn nói với em, khói đã hút tuần hoàn một vòng trong phổi lại đi ra, luôn có chút tạp chất tro bụi tích tụ trong cơ thể, không bao giờ bài tiết ra được.Tôi khuân đồ giúp anh, cho đến khi xe của công ty chuyển nhà ở dưới tầng bấm còi, hai chúng tôi đều không nói câu nào.

Chiếc vương miện này quá nặng, ép đến nỗi cổ tôi đau. Với tôi mà nói nó không phải là biểu tượng của tài phú và quyền lực, nó chỉ là một cái gông xiềng, một sự nguy hiểm đòi mạng.

Nhưng EQ của anh rất cao, nói nhiều nhưng không khiến người ta phản cảm, luôn là một người lão luyện khuấy động bầu không khí.Anh tôi rõ ràng là người nói nhiều, cái miệng lắm lời kia hai phút không nói lời nào sẽ khó chịu.

Anh rất vui, tôi cũng rất vui. Hai chúng tôi ở nhà chúc mừng, hai người đều uống tận hứng.

Tôi ngã xuống ghế sofa, ghế sofa rất mềm, tim tôi lại rất đau.Hai chúng tôi tự dọn dẹp đồ đạc của mình, không đối mặt, không giao lưu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy tôi và anh sắp mỗi người đi mỗi ngả.

Anh không nói hai lời đã trả lại căn phòng thuê xong và chuyển đến sống cùng tôi. Anh nấu cơm giặt quần áo cho tôi, tôi không thu tiền thuê nhà của anh, hai chúng tôi ủng hộ nhau, cứ thế thuận lý thành chương bắt đầu sống chung.Tôi đốt một điếu thuốc, rít mạnh một hơi. Anh tôi là bác sĩ, anh không hút thuốc lá, anh ghét mùi nicotine.Trước khi đi, anh đứng ở huyền quan, rất hoài niệm nhìn căn nhà của chúng tôi lần cuối cùng, đưa chìa khóa cửa nhà cho tôi.

Hình như anh rất mê man, một lúc lâu sau mới nhấp một ngụm rượu, nói với tôi một cách hờ hững, “Em say rồi.”

Anh nói, Du à, chúng ta là anh em tốt thân hơn cả người thân, chuyện này không thể lấy ra nói đùa.Tôi không nhận.

Ở bệnh viện, anh là bác sĩ cứu người bị thương, là chúa cứu thế trong mắt bệnh nhân. Trở về nhà, anh là sư ca vừa nhây vừa thiếu đòn của tôi, thích nhất là nghiên cứu phá gánh nặng tinh thần.

Nhưng tôi không gọi, anh cũng không quay đầu lại.

Mấy năm qua lăn lộn trên thương trường, tôi đã lây thói xấu hút thuốc lá.?Giữ đi, làm kỷ niệm.

Tôi chịu đựng nhịp tim như trống đánh trong lòng, kiên định lặp lại lần nữa.

Sau đó anh tôi xuất hiện, anh dùng tay chống vương miện lên, che chở tôi dưới thông điệp của anh, để tôi có chỗ trống hít thở.Anh tôi duỗi tay giữa không trung rất lâu, thấy tôi không có ý nhận, hình như anh hơi lúng túng.

?Cuối cùng anh lấy một xâu chìa khóa khác ra, lấy một cái xuống đưa cho tôi.

“Chìa khóa nhà mới của anh, Tiểu Du, rảnh rỗi có thể đến tìm anh chơi.”

Tôi nhận lấy, nhìn bóng anh biến mất từng chút ở cuối cầu thang.

Anh tôi là người nói nhiều, điểm ấy không thể nghi ngờ.

Có thể tìm được nhiều cớ như vậy, chỉ cần tôi gọi, tôi tin anh tôi sẽ quay lại, nói cho cùng anh thương tôi đến thế.Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là anh ấy nói.Tôi muốn gọi anh lại, tôi muốn giữ anh lại, tôi vẫn chưa học được cách chăm sóc bản thân, hai người sống chung có thể chăm sóc nhau. Tối hôm qua em chỉ nói đùa, anh đừng xem là thật, nhà mới có formaldehyde[1], đừng vội chuyển đến.

[1]

Nhật ký của Bạc Văn Du 4: Tôi tỏ tình với anh tôi

Tôi chỉ biết là, tôi không thể rời khỏi anh, nhìn thấy anh và người khác thân mật tôi sẽ ghen, anh về muộn tôi sẽ lo lắng, nếu anh không cần tôi nữa có thể tôi sẽ chết.Có thể tìm được nhiều cớ như vậy, chỉ cần tôi gọi, tôi tin anh tôi sẽ quay lại, nói cho cùng anh thương tôi đến thế.

Tôi khuân đồ giúp anh, cho đến khi xe của công ty chuyển nhà ở dưới tầng bấm còi, hai chúng tôi đều không nói câu nào.Nhưng tôi không gọi, anh cũng không quay đầu lại.

Anh tôi duỗi tay giữa không trung rất lâu, thấy tôi không có ý nhận, hình như anh hơi lúng túng.

Chắc chắn anh tôi rất thích.Tôi đốt một điếu thuốc, rít mạnh một hơi. Anh tôi là bác sĩ, anh không hút thuốc lá, anh ghét mùi nicotine.

Bàn tay cầm chén rượu của anh tôi dừng lại, chẳng mấy chốc lại khôi phục bình thường:

Tôi cho rằng tôi thích anh, tỏ tình với anh, anh sẽ rất vui. Cho nên cuộc sống tốt đẹp, tôi muốn dệt hoa trên gấm cho anh, lại không ngờ rằng, hình như đã tạo thành quấy nhiễu rất lớn cho anh.Nhưng tôi không gọi, anh cũng không quay đầu lại.Mấy năm qua lăn lộn trên thương trường, tôi đã lây thói xấu hút thuốc lá.

Cuộc sống của tôi không thể tự lo liệu, càng không muốn sống một mình trong căn hộ trống trải, cho nên tôi gọi điện cho anh tôi, vừa làm nũng vừa phàn nàn, muốn anh đến sống chung với tôi.

Nhưng anh không thích, cho nên tôi chưa từng hút ở nhà.

Cuối cùng anh lấy một xâu chìa khóa khác ra, lấy một cái xuống đưa cho tôi.

Nhật ký của Bạc Văn Du 4: Tôi tỏ tình với anh tôiBây giờ tôi có thể tha hồ hút thuốc ở nhà. Sẽ không có ai quản tôi.

?

Sư ca tôi chắc chắn là một người “đàn ông trung niên” năng động nhất tôi từng gặp. Dĩ nhiên gương mặt kia của anh cũng không giống người hơn ba mươi tuổi.

Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là anh ấy nói.

Tôi rít mạnh một hơi, mùi khói thuốc sặc khiến tôi ho chảy nước mắt đầy mặt.

Buổi tối làm xong những việc nhà, hai chúng tôi nằm trên sofa cùng xem TV hoặc là chơi game, vừa chơi vừa nói chuyện phiếm.

Có thể tìm được nhiều cớ như vậy, chỉ cần tôi gọi, tôi tin anh tôi sẽ quay lại, nói cho cùng anh thương tôi đến thế.Tôi chỉ là người bình thường, tôi biết rõ, tôi không chịu đựng được chiếc vương miện bố mẹ đội lên đầu tôi.Nhưng anh không thích, cho nên tôi chưa từng hút ở nhà.Anh, trước kia anh luôn nói với em, khói đã hút tuần hoàn một vòng trong phổi lại đi ra, luôn có chút tạp chất tro bụi tích tụ trong cơ thể, không bao giờ bài tiết ra được.

Anh à, em và anh sớm chiều sống chung nhiều năm như vậy, tại sao trong lòng anh em không tìm được chút dấu vết em từng tồn tại.

?
« Chương TrướcChương Tiếp »