- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi!
- Chương 4: Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng
Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi!
Chương 4: Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng
Hành động vừa rồi của Lưu Xuân khiến bà lão càng ngạc nhiên hơn nữa. Bà xém chút nữa là rơi nước mắt, từ trước đến giờ bà chưa từng thấy một đứa trẻ vừa hiếu thảo lại vừa tốt bụng như cậu bé này. Bà đã từng gặp qua nhiều đứa trẻ giống thế này nhưng không có đứa nào nên người cả. Thấy bà lão có vẻ sắp khóc Lưu Xuân cảm giác bất an:
“ Bà sao vậy?”
Bà lão thấy vẻ mặt bất an của cậu liền lấy tay lau nước mắt, gương mặt vui vẻ mà đáp:
“ Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng.”
Nghe xong Lưu Xuân giật cả mình thì ra nãy giờ bà lão là đang nghĩ đến việc này chứ không phải là trách mắng cậu. Lưu Xuân không suy nghĩ nữa mắt dắt ta bà lão trở về nhà bà, mặc dù bà lão nói không cần nhưng Lưu Xuân vẫn kiên quyết đòi phải đưa bà về tận nhà mới có thể yên tâm được.
Vậy là hai bà cháu cứ vui vẻ mà rời khỏi đó. Sau khi chứng kiến cảnh đó xong Tạ Hải đã bắt đầu nhìn Lưu Xuân bằng con mắt khác vì có lẽ Lưu Xuân đã làm cho trái tim băng giá của Tạ Hải rung động. Anh nhìn thẫn thờ cái bóng của Lưu Xuân đan xa dần nơi mình đang đứng. Khả Vi thấy Tạ Hải nhìn chằm chằm thứ gì đó liền đánh mạnh vào mặt anh một cái:
“ Anh nhìn cái gì mà thẫn thờ quá vậy?”
Tạ Hải bị câu nói của Khả Vi làm anh tỉnh giấc, quay sang với vẻ mặt kho chịu kèm theo lạnh lùng mà rả lời lại câu hỏi của cô:
“Không có gì. Đi ăn thôi!”
Khả Vi thấy cái gì đó không ổn quay lên nhìn khuôn mặt của Tạ Hải lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm hai người đang đi phía trước. Tạ Hải thấy Khả Vi nghi ngờ mình nhanh chóng dẹp suy nghĩ hồi nãy qua một bên rồi ôm cô vào xe, lúc này Khả Vi mới thấy không có gì bất thường nữa đặt mình vào người của Tạ Hải mà hưởng thụ.Nhìn mặt Tạ Hải lúc này rất khó chịu nhưng dù sao yêu cũng cho có thôi nên anh vẫn phải nhẫn nhịn.
Hai bà cháu Lưu Xuân vừa đi vừa nói chuyện phiếm, suốt dọc đường Lưu Xuân không ngừng kể gia cảnh của cậu cho bà lão nghe. Bà lão vừa nghe âm tình có chút không vui, một cậu bé ngoan lại vừa hiếu thảo như vậy sao lại sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, bà thấy thật tội nghiệp cho Lưu Xuân và ước gì cậu bé này lại là cháu của bà thì tốt biết bao.
Gần đến nhà bà lão Lưu Xuân mới chợt nhớ ra rằng mình còn phải đi mua đồ ăn trưa cho mọi người ở quán nên dừng lại xin lỗi bà lão. Bà lão cũng không trách mắng gì Lưu Xuân cả vì bà biết cậu đang có việc bận nên mới vậy chứ không phải do cậu muốn.
Vả lại bà cũng không muốn cho Lưu Xuân thấy căn nhà tồi tàn của mình sợ cậu sẽ hoảng sợ và không còn làm bạn với bà. Lưu Xuân sau khi chia tay bà lão liền chạy hết mình đến quán bán cơm mà mình hay mua. Tại đó là nơi mà Lưu Xuân vẫn hay lui tới để mua cơm hộp cho mọi người,Lưu Xuân mở cửa bước vào ông chủ lập tức đứng dậy đến cười nói vui vẻ với Lưu Xuân:
“ Sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng cậu đến vậy hả?”
Lưu Xuân nhìn xung quanh để tìm được mục đích mà mấy ngày hôm nay mình không đến đây. Sau một hồi lâu Lưu Xuân mới nghĩ ra cái mục đích mà minh không đến đây liên nói với chủ quán:
“ Dạ tại vì mấy ngày hôm nay con bận quá nên không có thời gian đến quán thường xuyên được.”
Ông chủ thấy cậu nói vậy cũng thông cảm cho Lưu Xuân trong cái xóm này ai mà không biết Lưu Xuân là sinh viên nghèo đã vậy phải còn nuôi nấng một đứa em mới lên ba. Ông chủ dẹp chuyện này sang một bên rồi nói với các đầu bếp hãy làm cho Lưu Xuân hai phần cơm ngon nhất có thể. Thiệt tình Lưu Xuân cũng không muốn như vậy nhưng mỗi khi đến đây chủ quán lại đối xử rất tốt với cậu khiến cậu không nở mà từ chối lòng tốt này của người ta được.
Chuẩn bị cơm xong chủ quán đem ra đưa cho Lưu Xuân cậu định móc túi lấy tiền để trả nhưng không ngờ chủ quán lại cầm tay cậu lại vẻ mặt có vài nét khó chịu:
“ Phần cơm hôm nay coi như tôi tặng cậu nên cậu không cần trả tiền.”
Lưu Xuân cũng muốn trả tiền nhưng vì chủ quán khôn muốn cậu tốn một xu nào nên Lưu Xuân đành phải nhận lấy vậy. Nhận cơm xong cũng đã đưa bà lão về nhà bây giờ Lưu Xuân đang trở về lại quán ăn vặt, vừa mới mở của về chưa được năm giây thì có người đã phàn nàn:
“ Anh đi đâu mà lâu quá vậy? Định bỏ đói em luôn à?”
Tiểu Trương quay mặt di chỗ khác, thiệt tình câu nói này của Tiểu Trương khiến Lưu Xuân hơi khó xử, vả lại cậu về trễ vì làm việc thiện chứ phải rong chơi đâu. Thấy ai đó miệng thì đang chửi nhưng thật chất mắt lại nhìn chằm chằm vào cơm hộp trên tay Lưu Xuân, Lưu Xuân cầm một phần cơm đến bên Tiểu Trương đang thèm thuồng kia mở ra rồi cầm cái muỗng múc một miếng cơm đưa vào miệng Tiểu Trương. Nhìn Tiểu Trương bề ngoại là một anh chàng lạnh lúc nhưng bên trong hóa ra lại là một đứa nhóc hay dỗi hờn. Lưu Xuân nghĩ không biết nếu cậu ta có người yêu thì sẽ còn ra sao nữa đây.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi!
- Chương 4: Cháu đúng là một cậu bé tốt bụng