Chương 8: Bánh ngọt

Dịch: Anh Nguyễn

Bữa tiệc sẽ kéo dài đến tối. Sau bữa trưa, du khách có thể tự do di chuyển quanh khách sạn. Không có người không liên quan quấy rầy, mọi người uống trà, đánh bài và nghỉ ngơi. Tầng trên cùng còn có các tiện ích giải trí như bida, hồ bơi, rạp chiếu phim và phòng karaoke.

Nhân lúc Tần Văn Nguyên đang uống trà nói chuyện với khách, Đào Hành lên lầu mở phòng muốn chợp mắt một lát, cởϊ qυầи áo nằm xuống không bao lâu thì có tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" Cậu thực sự không muốn mở cửa.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nhưng không có ai trả lời.

Đào Hành nhắm mắt lại, trùm chăn lên đầu, không muốn để ý.

Cộc cộc cộc!

Người ngoài cửa không hề có ý dừng lại, Đào Hành lăn trên giường hai cái, đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là một người thanh niên, không hẳn là cậu thanh niên bình thường, nhìn giống như... mẫu người của Tần Văn Nguyên.

Đúng vậy, chính là mẫu người mà Tần Văn Nguyên thích, bởi vì thiếu niên này nhìn có chút giống mình, đặc biệt là đôi mắt phượng hơi cong lên. Nhưng khí chất lại khác hẳn với mấy tình nhân mà cậu từng thấy trước đây, cậu trai này kiêu ngạo ngạo mạn, toát ra vẻ lạnh lùng, sang trọng khắp cơ thể, giống như một con công thuần huyết đầy kiêu hãnh.

"Có chuyện gì?" Đào Hành hỏi.

"Anh là Đào Hành?"

Chàng trai hếch cằm ngạo mạn, tuy là câu thẩm vấn nhưng lại rất tự tin.

“Là tôi.” Đào Hành bình tĩnh trả lời, thậm chí có thể nói là cứng ngắc trả lời: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Mau ly hôn Tần Văn Nguyên." Cậu ta nói với giọng điệu ra lệnh.

"Tại sao?"

"Anh ấy là của tôi." Thiếu niên nói xong mím môi, đôi mắt nhỏ kiêu ngạo: "Đừng cướp của tôi, anh không thể cướp anh ấy của tôi được."

Đào Hằng không nói.

Thấy cậu không trả lời, thiếu niên nói tiếp: “Tôi là Thẩm Kỳ Nhiên, anh hẳn đã nghe nói rồi. Tôi là con trai duy nhất của Thẩm gia, một trong số gia tộc ngang hàng với Tần Văn Nguyên, Đào gia của anh đã suy tàn từ lâu, anh chỉ là con ngoài giá thú của nhà họ Đào thôi!"

Thẩm gia?

Đào Hành đương nhiên biết về Thẩm gia, bọn họ quả thực là một đôi hoàn hảo. Khó trách cậu ta tự tin như vậy, nguyên lai được gia đình ủng hộ, khác hẳn trước đây.

Đào Hành hỏi cậu ta: "Cậu ngủ với anh ấy chưa?”

Vành tai của đứa trẻ đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Đương nhiên, anh ấy còn nói sẽ đối xử tốt với tôi."

Tần Văn Nguyên thật sự đã nói những lời này với cậu ta sao? Đào Hành không còn muốn đoán xem có phải thật hay không nữa, cậu chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như một cái bao tải nặng mấy trăm cân đè lên người, gần như đứng không vững.

Cậu nắm lấy khung cửa, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi biết rồi, tôi cũng sắp ly hôn rồi."

Thiếu niên sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ cậu lại dễ dàng đồng ý như vậy: "Anh nghiêm túc đấy chứ? Anh không đùa đấy chứ?"

"Thật đấy, tôi không đùa với cậu đâu." Đào Hành nắm tay ấn vào bụng, buổi trưa ăn chút đồ ăn nhẹ làm từ gạo nếp, bụng có chút đau, " Còn gì nữa không? Tôi đóng cửa đây."

Nói xong, cậu đóng cửa lại mà không đợi đứa trẻ trả lời.

Đào Hành trở lại giường, nằm ngửa nhìn lên trần nhà trắng như tuyết trên đầu, một lúc sau mới lật người nằm nghiêng, nhắm mắt lại, ôm lấy đầu gối, lăn mình thành một quả bóng. Như thể điều này sẽ làm giảm bớt sự khó chịu của cơ thể cậu.

Đào Hành bị cơn đau bụng dữ dội đánh thức. Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ và phát hiện mình chỉ mới ngủ được 40 phút. Tần Văn Nguyên 10 phút trước đã gọi cho cậu, nhưng cậu không nhận được vì điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó gửi tin nhắn hỏi cậu đang ở đâu.

Đào Hành ôm bụng ngồi dậy, toàn thân lạnh buốt, cầm lấy nước khoáng trên bàn đầu giường. Cậu mở nắp chai và uống một ngụm. Nước khoáng cũng lạnh. Cậu cảm thấy không thoải mái khi uống nó và cảm thấy hơi buồn nôn.

"Oẹ---"

Khi thấy buồn nôn, Đào Hành lăn người chạy vào phòng tắm, bám trên bồn cầu nôn hết đồ ăn đã ăn trong ngày ra ngoài.

Cậu ngồi trên sàn phòng tắm, cảm giác như mình đã chết, không còn chút sức lực nào.

Nghỉ ngơi hơn mười phút, trong bụng cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu đứng dậy, rửa mặt, chỉnh đốn lại diện mạo trước gương, mặc quần áo rồi đi xuống lầu.

Tần Văn Nguyên đang chơi bài với lão phu nhân và mấy trưởng lão ở tầng dưới, chơi được nửa ván thì gọi điện cho Đào Hành, muốn hỏi cậu đi đâu, nhưng không có người trả lời. Một lúc sau, hắn định gọi lại thì có người từ thang máy bước ra.

Đào Hành sắc mặt tái nhợt, môi cũng vậy, Tần Văn Nguyên cau mày hỏi: "Sao vậy?"

Đào Hành nói: "Tôi có chút không thoải mái, tôi muốn về trước."

Tần Văn Nguyên chưa kịp nói, một trưởng lão họ Tần ở bàn poker đã nói âm dương một cách kỳ lạ “Tiệc sinh nhật của lão phu nhân, cậu ăn tối rồi về luôn, còn ra thể thống gì nữa?"

Đào Hành không để ý tới hắn, nói với lão phu nhân: "Mẹ, con về trước, gặp mẹ vào ngày khác ạ."

"Hừm, nghe hay đấy. Sau khi gả vào Tần gia, cậu đã gặp lão phu nhân bao nhiêu lần rồi? Thậm chí cả tiệc sinh nhật cũng tìm cách về sớm, cưới cậu về còn có tác dụng gì cơ chứ?"

Lão phu nhân đó có lẽ không nhịn được, còn trách móc nói: “Dì nói đúng lắm, sau khi gả về thì con gặp ta được mấy lần? Trước mặt ta thì ngoan ngoãn lễ phép nghe lời, nhưng sau lưng lại cứ tìm cách trốn tránh. Văn Nguyên rốt cuộc cưới con về làm gì chứ?"

Đào Hành nhắm mắt lại, đang định mở miệng đáp lại lời thì chợt nhớ ra mình sắp ly hôn với Tần Văn Nguyên, lần này có vô lễ thì cũng có ích gì chứ?

Cậu không trả lời mà nói "Con về đây." Sau đó quay người rời khỏi phòng tiệc.

"Này anh chàng này..."

"Cái gì!"

Đào Hành bước nhanh ra khỏi cửa, những lời nói của những người đó vẫn lọt vào tai cậu từng chút một, cho đến khi bước ra khỏi cửa hít thở không khí trong lành, cậu như sống lại.

Người phục vụ hỏi có muốn gọi taxi cho cậu không, cậu gật đầu định đi ra ngoài thì đột nhiên cánh tay bị giữ lại.

"Đào Hành."

Tần Văn Nguyên gọi cậu, thanh âm vô cùng trầm thấp, tựa như mang theo một cỗ tức giận.

Đào Hành quay người lại, vẻ mặt gần như không thể khống chế được: “Tôi thật sự không khỏe, nếu có chuyện muốn nói thì đợi về nhà đã.”

Ánh mắt Tần Văn Nguyên rơi trên khuôn mặt tái nhợt của cậu, "Xảy ra chuyện gì vậy? Hiện tại tôi không thể đi được, để tài xế đưa em đến bệnh viện."

“Không cần.” Đào Hoành nói, "Trưa tôi ăn nhiều quá nên đau bụng, tôi quay lại ngủ một giấc là được.”

“Đừng, cảm thấy không thoải mái thì đi gặp bác sĩ. Hơn nữa..." Giọng điệu của Tần Văn Nguyên đột nhiên dịu đi, "Họ cũng già rồi, đừng để bụng."

Đào Hành sửng sốt một lúc, nhưng cậu nhận ra rằng hắn đang giải thích cho mẹ hắn và những người khác. Nếu như là trước đó thì Đào Hành sẽ nói “không sao đâu”, “không có gì to tát” và “không phải lỗi của anh” để thể hiện sự rộng lượng của mình, nhưng hôm nay cậu thực sự không thể nói được.

Chiếc taxi do người phục vụ gọi dừng lại ở phía sau Đào Hoành, Đào Hành quay người lại, "Xe đến rồi, tôi về trước."

Tần Văn Nguyên muốn ngăn cản, nhưng một bóng người màu trắng nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, lao tới bên cạnh Tần Văn Nguyên, nắm lấy cánh tay của Tần Văn Tuyên nói: "Anh Văn Nguyên, anh đến đây làm gì vậy? Em tìm anh một lúc rồi đó."

Đó là con trai duy nhất của nhà họ Thẩm, Thẩm Kỳ Nhiên, người mà cậu mới gặp vào buổi chiều.

Tần Văn Nguyên liếc cậu ta một cái, mặt không biểu tình nói. "Cậu tìm tôi để làm gì?"

"Tất nhiên là em nhớ anh rồi." Thẩm Kỳ Nhiên kiêu ngạo khi đối mặt với Đào Hành, giống như một chiếc bánh ngọt nếp khi đối mặt với Tần Văn Nguyên, “Theo em đến gặp bố, được không?”

"Không." Chơi đùa cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể đi gặp bố mẹ, Tần Văn Nguyên vẫn còn muốn giữ thể diện.

"Sao anh lại thế này? Em vừa nói với bố là chúng ta ở cùng nhau, nên qua gặp chút đi anh."

Thẩm Kỳ Nguyên nắm lấy cánh tay Tần Văn Nguyên, hành động như một đứa trẻ hư, không ngờ sắc mặt Tần Văn Nguyên đột nhiên trầm xuống, nhìn Thẩm Kỳ Nhiên nói: "Kỳ Nhiên, cậu đi đi."