Chương 10: Gặp bác sĩ tâm lý

Dịch: Anh Nguyễn

Tần Văn Nguyên đã thay đổi mật khẩu mạng ở nhà và chặn số điện thoại di động của cậu.

Nhận ra điều này, Đào Hành lao ra khỏi phòng ngủ, vào phòng làm việc và hét vào mặt Tần Văn Nguyên.

"Tần Văn Nguyên, anh không thể làm thế này được!"

Tần Văn Nguyên ngước mắt lên khỏi tài liệu, nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Lần này em ở nhà đi, đừng đi đâu cả.”

“Anh quản thúc tôi tại nhà à?” Đào Hành chống tay lên bàn lớn, nghiêng người về phía hắn: “Tần Văn Nguyên, anh đang phạm pháp đấy."

"Có phải không?" Tần Văn Nguyên nhếch môi, hiểm khi mỉm cười: “Không sao đâu, cảnh sát sẽ không tới bắt tôi đâu.”

Hắn nói: "Đào Hành, gần đây cảm xúc của em có vấn đề lớn, tôi vừa liên hệ với bác sĩ tâm lý cho em, mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi."

Đào Hành gần như phát điên: “Anh cho rằng tôi có bệnh à?”

"Đương nhiên là không." Tần Văn Nguyên nói, "Em chỉ là tâm tình không tốt, cần bác sĩ tư vấn. Đừng lo lắng, đi khám bác sĩ sẽ ổn thôi."

Hắn kéo mạnh cánh tay Đào Hành, kéo cậu từ mép bàn đến ngồi vào lòng mình. Đào Hành muốn thoát ra, nhưng lại không biết Tần Văn Nguyên dùng thủ đoạn gì, cậu cũng không thoát ra được.

Tần Văn Nguyên ôm cậu, môi liên tục hôn vào giữa cổ cậu, lẩm bẩm. "Ngoan nào, tôi có thể đáp ứng bất cứ điều gì, nhưng nếu em không nghe lời thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Đào Hành sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đẩy hắn ra: "Tần Văn Nguyên, anh có biết anh đang nói cái gì không?"

“Cư xử cho phải phép..." Tần Văn Nguyên xé quần áo của cậu, bế cậu lên ôm, tay gạt tài liệu trên bàn xuống sàn, đặt Đào Hành lên trên, cúi người hôn cậu.

Đào Hành có thể chịu được lời nói ngọt ngào của Tần Văn Nguyên, nhưng lại không thể cưỡng lại du͙© vọиɠ mà hắn mang đến, cuối cùng vẫn bị cuốn theo.

Đào Hành hoàn toàn bị quản thúc tại nhà. Tần Văn Nguyên đã thu điện thoại và cắt internet, không cho cậu rời khỏi dinh thự. Cậu không làm gì ngoài ăn, ngủ và đọc sách. Cậu cố gắng cầu xin vệ sĩ ở cửa cho mình ra ngoài, nhưng tất nhiên là vô ích.

Đào Hành cảm thấy mình sắp điên rồi. Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc tuyệt thực. Có lẽ Tần Văn Nguyên sẽ để cậu ra đi một khi trái tim cậu dịu lại. Nhưng tất nhiên điều này là không thể, bởi vì cậu bị đau bụng và tuyệt thực chẳng khác nào tra tấn.

Hai ngày sau, một buổi tối, Tần Văn Nguyên về sớm ăn cơm tối, ăn tối xong liền nói với Đào Hành: "Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta ra ngoài."

"Đi đâu?" Đào Hành nghe nói có thể đi ra ngoài theo bản năng hỏi.

"Em sẽ biết khi tới nơi."

Bị nhốt ở nhà hai ngày, chỉ cần có thể ra ngoài, Đào Hành muốn đi đâu thì đi, chạy lên lầu thay quần áo cùng Tần Văn Nguyên đi ra ngoài.

Xe chạy vào trung tâm thành phố, Đào Hành nhịn không được hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Tần Văn Nguyên liếc cậu một cái, nói: “Đi bác sĩ tâm lý."

Đào Hành mở miệng hét lớn: "Tôi không đi! Tôi không có bệnh, tại sao phải đi khám bác sĩ tâm lý? Tại sao tôi phải đi khám bác sĩ tâm lý? Tần Văn Nguyên, xin đừng gây rắc rối nữa được không?"

So với Đào Hành cuồng loạn, Tần Văn Nguyên chỉ là nhíu mày nói: "Đào Hành, bình tĩnh, tôi biết em không có bệnh, nhưng tôi rất lo lắng tâm tình của em, có cái gì không thoải mái thì em đi nói chuyện với bác sĩ tâm lý, không phải được rồi sao."

"Tôi không hiểu tại sao anh lại từ chối ly hôn!" Đào Hành nắm chặt nắm đấm, hét lớn: "Chỉ cần anh ký đơn ly hôn, tôi sẽ không có chuyện gì cả!"

"Không." Tần Văn Nguyên nói.

Không không không không! Một lần nữa không! Đào Hành tức giận gõ vào lưng ghế trước, nhưng vẫn chưa đủ, liền gõ thêm vài lần.

“Đừng nói đến chuyện ly hôn nữa." Tần Văn Nguyên đợi cậu trút giận xong mới kéo cậu vào lòng mình ngồi xuống, "Đi gặp bác sĩ xong, tôi dẫn em đi xem kịch, em nhất định sẽ rất thích."

Đào Hành thở dốc. Cậu biết rằng việc ly hôn kiểu gì cũng không dễ nói chuyện. Cậu lại nghe thấy hắn nói về kịch, sốt ruột hỏi: “Buổi kịch nào?"

"Kịch do Trình La Phù đóng chính, tôi nhớ là em từng nói rất thích."

Đào Hành sửng sốt: "Trình La Phu là ai? Tôi nói thích anh ta khi nào?"

Nói xong, cậu đột nhiên quay đầu nhìn Tần Văn Nguyên, Tần Văn Nguyên cũng ý thức được điều này, nắm tay vỗ vỗ trán nói: "Xin lỗi, tôi nhớ lầm."

Đào Hành nhớ ra Trình La Phu là ai, anh ấy là diễn viên kịch của một nhóm nghệ thuật nào đó. Còn Tần Văn Nguyên nói cậu thích Trình La Phù, đương nhiên không phải ám chỉ cậu mà là người vợ quá cố của Tần Văn Nguyên, anh trai Đào Châu của Đào Hành.

Đào Hành nhớ rằng khi Đào Châu còn sống, anh ấy thường đi xem kịch, thậm chí còn tài trợ cho các buổi biểu diễn kịch thành công, vì vậy Đào Châu là người thích xem kịch chứ không phải cậu.

Đào Hành gần như muốn bật cười, cậu che mặt lại, thậm chí không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt Tần Văn Nguyên.

Bình luận và theo dõi truyện nha (⁠ㆁ⁠ω⁠ㆁ⁠)

Khuyến cáo: không dùng những từ quá nặng nề để chửi nhân vật (đặc biệt là Tần Văn Nguyên)