Phát đ…i…ê…n xong tôi cảm thấy rất đã.
Dựa vào trí nhớ bắt xe về căn hộ rộng ba trăm mét vuông của Phương Gia.
Căn nhà là do bà nội Phương Gia để lại trước khi qua đời, ngoài căn nhà, còn có tài sản thừa kế bảy con số.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Phương Gia vẫn có thể làm sâu gạo sống chớt vì tình yêu mỗi ngày dù không được nhà họ Phương chào đón.
Có lẽ Phương Gia cũng có thể cảm nhận được, đây chính là tổ ấm duy nhất thực sự thuộc về mình.
Bên trong vừa nhìn đã biết được trang trí tỉ mỉ.
Bức tường bên trái để những túi xách xa xỉ.
Bức tường bên phải để trang sức và hàng hiệu.
Phong cách trang trí này, tôi cực kỳ thích.
Ngay khi tôi đang mỉm cười với khuôn mặt xinh đẹp của nữ chính trong tiểu thuyết trong gương và số tiền gửi bảy chữ số trong thẻ ngân hàng của cô ấy thì của ba Phương Gia lại gọi tới.
Cúp một lần lại gọi một lần.
Nhìn có vẻ rất sốt ruột.
Dù sao xí nghiệp Phương gia ở trong tay ông ta đang ngày càng sa sút, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc.
Vốn định sau khi kết hôn mượn gió đông của nhà họ Kiều giãy dụa một chút.
Ai ngờ tôi lại trực tiếp báo cảnh sát bắt Kiều Khôn.
Cuộc gọi này phần lớn là để khởi binh hỏi tội.
Nhưng không sao.
Tôi, người xuyên sách tự có diệu kế!
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói giận dữ của ba Phương từ trong di động truyền ra: "Phương Gia! Lập tức theo ta đến nhà họ Kiều cúi đầu nhận sai và đưa Kiều Khôn ra ngoài!"
Đúng rồi, Kiều Khôn tạm thời không thể ra ngoài được.
Trên đường về, tôi thấy video đám cưới của chúng tôi đã nổi tiếng trên mạng.
Cư dân mạng nhấn like dồn dập, nói hành động của tôi như một nữ hoàng, cực kì ngầu!
Dư luận ồn ào như vậy, bất luận thế nào cảnh sát cũng phải giam anh ta bảy ngày.
Thấy tôi không nói lời nào, ba Phương la to: "Phương Gia? Phương Gia!"
Tôi lấy lại tinh thần, thở dài: "Ba, thật ra con có chuyện giấu ở trong lòng đã lâu, vẫn không nói cho ba biết."
Khẩu khí của ba Phương dừng lại: "Chuyện gì?"
"Thật ra một triệu dì Trương lấy của ba lần trước không phải để đầu tư."
"Dì ấy đi chơi m…ạ…t c…h…ư…ợ…c, chắc giờ đã thua sạch."
Trương Thanh là mẹ kế của Phương Gia.
Bình thường thì thích đ…á…n…h b…ạ…c, đến cuối tiểu thuyết vẫn còn thiếu một khoản nợ c…ờ b…ạ…c khổng lồ.
Có lẽ bên kia đang bật loa ngoài, Trương Thanh lập tức thét chói tai: "Cô nói bậy bạ gì đó?"
Ba Phương nổi trận lôi đình.
"Nó nói bậy? Vậy việc làm ăn của bà đâu?! Bà đầu tư vào đâu?! Đồ đàn bà phá của! Cho bà c…ờ b…ạ…c nè! Tôi đánh chớt bà cho bà c…ờ b…ạ…c..."
"Đợi đã!" Tôi hét lên bảo ngưng lại.
"Dì Trương, thật ra con cũng có chuyện muốn nói với dì."
Hiện trường yên tĩnh trong nháy mắt, Trương Thanh hung tợn hỏi: "Chuyện gì?"
"Căn hộ 701 lầu 2, tòa nhà số 4 tiểu khu Bách Lệ, ba tôi mua cho thư ký của ông ấy một căn nhà, thư ký của ông ấy hiện đang mang thai 6 tháng, đứa bé là của ba tôi."
"Được, được lắm!"
Tình hình thay đổi đột ngột.
Dì Trương bị tức đến thở hổn hển như trâu: "Tôi biết ngay ông và con hồ ly tinh kia không đơn giản mà! Họ Phương kia, ông có xứng với tôi không? Tôi muốn g…i…ế…t ông..."
"Đợi đã!" Tôi lại hét lên bảo ngưng lại.
Tưởng thế là xong sao? Sao có thể chứ?
Tôi còn có thứ nặng ký hơn.
"Tiểu Bảo có ở đây không?"
Tiểu Bảo là cậu con trai quý báu duy nhất của ba Phương, Phương Gia Bảo, mười tuổi, cả người muôn vàn cưng chiều, quen được chiều chuộng không việc ác nào không làm.
Giọng cậu bé lanh lảnh.
Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại ác độc: "Con đ*, mày gọi tao làm gì?"
Nghe chưa!
Mới mười tuổi đã mắng chửi con đ* này con đ* nọ, gia giáo cái gì!
Thật là thô lỗ, vậy tôi sẽ nói thật.
"Ba, thật ra Tiểu Bảo không phải con ruột của ba."
"Nó là con chú Vương, tài xế của chúng ta!"
Đầu dây bên kia yên tĩnh.
Sau đó vang lên một tiếng "bụp", có người ngã xuống đất, sau đó lần lượt có tiếng la hét.
Tôi nhìn điện thoại rồi mỹ mãn cúp máy.
Đánh nhau đi nào!