Một tin tốt.
Tôi đã đậu kỳ thi luật.
Một tin tốt nữa.
Vụ án của Cố Oản Oản đã được đưa ra xét xử, bên công tố đã tìm được một số bằng chứng khác, cuối cùng cô ta bị kết án 5 năm.
Còn một tin tốt nữa.
Trang sức Kiều thị bị thiệt hại nặng nề, Kiều Khôn, người bị cha mẹ kiểm soát cả đời, căn bản không có năng lực đối mặt với những thất bại.
Vốn dĩ còn muốn cố gắng nỗ lực nhưng cuối cùng lại trực tiếp phá nát.
Gần giống như việc anh ta chụp ảnh khi nhà đang cháy và anh ta ngủ khi cuộc sống hỗn loạn.
Rốt cuộc có một lần, anh ta cùng đám bạn bè xấu của mình mơ mơ màng màng như người say rượu, anh ta say rượu lái xe đυ.ng vào một cây cầu lớn bắc qua sông, trực tiếp nằm cạnh giường bệnh của cha anh ta, từ một người động vật biến thành người thực vật.
Mẹ anh ta nhìn hai cha con nằm cạnh nhau liền bắt đầu lên kế hoạch ôm tiền bỏ trốn.
Mà bên này cha tôi cũng có chuyện vui, Trương Thanh làm loạn khiến thư ký sảy thai, cuối cùng ông ta ly hôn với Trương Thanh, còn bị Trương Thanh chia một nửa tài sản.
Trương Thanh cũng không vui vẻ được mấy ngày, Phương Gia Bảo bị chiều hư, đốt pháo mừng năm mới hù dọa mọi người nhưng Trương Thanh cũng không ngăn cản.
Kết quả sau đó nó đốt rồi ném vào trong nắp giếng, tự làm mình nổ tung.
Từ đó trở đi, trên thế giới này không còn ai gọi tôi là con đ*ếm nữa.
Mà tôi cũng đang chuẩn bị chuyển hướng nghề nghiệp và dấn thân vào con đường bào chữa tội phạm.
Văn Tự không hỏi tôi tại sao.
Nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ hiểu.
Năm thứ hai hành nghề luật sư, có một ngôi sao trẻ đến tìm tôi làm tư vấn pháp luật.
Lâm Tường tháo kính râm xuống lộ ra vết thương xanh tím trên mặt.
Mấy tháng trước, cô ấy đi chơi với bạn bè và bị bỏ thuốc.
Không chỉ bị x â m h ạ i, còn bị chụp ảnh.
Những bức ảnh đó đã trở thành nhược điểm trí mạng của cô ấy.
Cô ấy bắt đầu bị người kia lấy ảnh u y h i ế p, ép buộc nhiều lần.
Cô ấy không dám báo cảnh sát.
Một là cô ấy không có lưu lại chứng cớ, hơn nữa cô ấy còn lo lắng đối phương có tiền có thế, cô ấy sợ mình không hạ được hắn lại mất đi bát cơm mưu sinh.
Hai là bởi vì là nghệ sĩ nên cô ấy thật sự rất sợ những bức ảnh kia bị phơi bày.
Một khi phụ nữ gặp phải chuyện này, cho dù thân phận là nạn nhân thì cũng sẽ bị tổn thương rất lớn.
Cái nhìn của thế gian thật sự rất đáng sợ, cái nhìn của người ngoài cuộc cũng thật c h ế t người.
Cho dù sau đó đưa ra kiện tụng lấy lại quyền bảo vệ nhân phẩm danh dự, nhưng người trong ngành đều hiểu rõ, kiện tụng về quyền bảo vệ nhân phẩm danh dự dù thành công hay thất bại thì cũng là thất bại.
Ngay cả khi nhận được lời xin lỗi của thủ phạm thì ảnh hưởng cũng đã tạo thành.
Chúng tôi đã gặp và nói chuyện nhiều lần.
Lâm Tường đã nói với tôi một câu.
"Cô biết không? Con người thật sự rất dễ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng do sự cố chấp và nhận thức của mình gây ra, muốn chạy trốn, nhưng bản thân không thể trốn thoát, và cũng không tìm được ai sẵn sàng giúp đỡ mình."
Không biết tại sao, vào lúc này tôi chợt nghĩ tới Phương Gia.
Tôi cũng từng ôm sách mắng to tra nam tiện nữ, nhưng khi tôi thật sự trở thành cô ấy quay đầu nhìn lại...
Sau khi trải qua những chuyện đó, muốn chân chính thoát khỏi cảnh khốn khó do cố chấp và nhận thức mang đến, nói dễ vậy sao?
Cuối cùng dưới sự thuyết phục của tôi, Lâm Tường bắt đầu nghĩ cách thu thập chứng cứ.
Chúng tôi đồng ý cùng nhau đến đồn cảnh sát vào ngày sinh nhật thứ 22 của cô ấy.
Nhưng điều tôi không ngờ là, vào ngày chúng tôi hẹn đi báo cảnh sát, tôi lại nhận được tin cô ấy nhảy lầu t ự s á t.
Trước khi c h ế t, cô ấy đã nhắn tin Wechat cho tôi.
"Tôi không thể chấp nhận một bản thân dơ bẩn như vậy."
Một mạng người sống chỉ đổi lấy một cái hot search về chứng trầm cảm trên mạng.
Nhưng, rõ ràng không phải như vậy...
Tôi có một số bằng chứng cô ấy đưa cho tôi.
Mặc dù biết không ổn, nhưng tôi vẫn ôm tâm tình thử một lần tìm tới người nhà của cô ấy.
Cha cô ấy rõ ràng là đã nhận tiền nên muốn đuổi tôi đi.
Mà mẹ của cô ấy lại đi theo, rõ là còn chưa tới 50 tuổi thế mà đầu tóc bạc trắng, nước mắt đong đầy trên mặt.
Bà ấy không muốn con gái mình c h ế t oan.
Tôi đã bàn bạc với Văn Tự chuyện mình phải làm.
Ban đầu còn lo lắng hắn không đồng ý, ai ngờ hắn chỉ hỏi tôi: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"
Tôi gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
Văn Tự cười dịu dàng: "Yên tâm làm đi, anh hiểu em mà."
Thế là tôi bắt đầu kế hoạch của riêng mình.
Tôi đăng ký một tài khoản Weibo và đăng câu chuyện của mình trong một bài đăng dài trên Weibo.
Tôi cũng đính kèm những bức ảnh mà Cố Oản Oản đã tìm người chụp cho tôi.
Không phải bản gốc.
Tôi chỉnh chúng thành màu đen trắng, phần không thể qua thẩm định lấy màu sắc tương phản rất mạnh vẽ hoa lên đó, giữ lại hình dáng ban đầu của ảnh nhiều nhất có thể.
Tôi đã viết trên weibo thế này:
"Phụ nữ trong cuộc sống thường gặp phải d â m ô n h ụ c nhã, trước đây tôi cũng từng trải qua."
"Như thể đây là điểm c h ế t người của tất cả phụ nữ."
"Nhưng thật ra không phải. Bạn phải biết rằng cấu tạo cơ thể con người đều giống nhau, và chúng vốn không có ý nghĩa gì khác ngoài sinh học, chính cảm giác chủ quan của chúng ta mới mang lại giá trị cho nó. Bất kể là vẻ đẹp quý giá hay xấu xí coi khinh. Khi nói đến quyền riêng tư và tìиɧ ɖu͙©, việc có cảm giác xấu hổ là chuyện bình thường, nhưng đây là tiêu chuẩn đạo đức của chúng ta, cũng không thể và không nên trở thành vũ khí để người khác công kích chúng ta."
"Đó là bọn họ sai, không phải chúng ta. Can đảm lên, đi tìm sự giúp đỡ, đi gọi cảnh sát."
"Họ ném bùn vào tôi, tôi trồng hoa sen bằng bùn."
Chẳng bao lâu sau, bài Weibo này bắt đầu trở nên phổ biến.
Thậm chí còn nhận được sự quan tâm chính thức về các khía cạnh khác nhau mà phụ nữ có thể phải chịu đựng.
Nhiều cô gái chia sẻ những trải nghiệm tương tự.
Họ cũng từng hoặc là trong tình yêu, hoặc là gặp phải chuyện không tốt, bị người ta chụp được một vài ảnh.
Những bức ảnh đó đã trở thành cơn ác mộng của họ.
Họ rất cần ai đó để nói với mình.
"Đó không phải lỗi của họ."
Thấy nhiệt độ đang cao, tôi lập tức đăng Weibo thứ hai.
Bài đăng Weibo này chỉ có duy nhất một tấm ảnh chụp màn hình.
Là ảnh chụp màn hình Wechat Lâm Tường gửi cho tôi trước khi t ự s á t.
Tôi không che tên và ảnh đại diện của cô ấy…
Cái weibo này vừa đăng lên, lập tức khơi ra sóng to gió lớn.
Lâm Tường tuy rằng không nổi tiếng nhưng cũng có một ít fan hâm mộ.
Thần tượng yêu thích đột nhiên t ự s á t, bọn họ vốn đã đau lòng.
Hôm nay lại biết được có ẩn tình khác nên họ càng dồn dập hành động không chậm trễ, gặp tôi tìm hiểu rõ tình hình.
Tôi không trả lời mà đến cục cảnh sát.
Cô gái đã hẹn với tôi để báo cảnh sát không đến, mẹ cô ấy đã đến thay cô ấy.
Weibo thứ ba được gửi đúng giờ.
Wechat của tên con ông cháu cha kia gửi cho Lâm Tường.
Có chữ viết, có giọng nói.
"Cô báo cảnh sát cũng vô ích."
"Cô nói với người khác thì họ cũng sẽ cho rằng cô là loại người bừa bãi."
"Trong tay tôi có ảnh của cô, cả đời này cô phải nghe lời tôi."
"Trong cái vòng này, cô nghĩ ai sẽ quan tâm cô?"
Hắn có nhược điểm trong tay nên lời nói ra cũng không hề giấu diếm. Ngôn luận thô tục ngạo mạn, gần như nhanh chóng khơi dậy cơn phẫn nộ của dư luận.
Cảnh sát hành động nhanh chóng, bên trong không thể cứu vãn.
Giữa chừng còn có không ít nghệ sĩ cũng bị hại dũng cảm đứng ra.
Sức mạnh của một người là có hạn.
Nhưng chúng tôi nắm tay nhau.
Đáng tiếc, nếu Lâm Tường còn ở đây thì tốt rồi.
Nếu... Phương Gia cũng có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
Mặc dù bây giờ tôi vẫn sống dưới thân phận của Phương Gia.
Nhưng đêm đó khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi vẫn hỏi Văn Tự: "Anh nói xem, em công bố ảnh của Phương Gia ra ngoài, liệu cô ấy có trách em không?"
Văn Tự yên lặng rất lâu rồi mới nói: "Không đâu."
Trên trời có một ngôi sao sáng lên một chút.
Tôi coi như Phương Gia đã nghe thấy.