Chương 7

Một ngày cuối tuần, nắng nhẹ nhiều mây. Một ngày thích hợp để xuống phố và mua mấy món đồ lạc vặc nhỉ ?

Rozo chốt cửa lại và đeo tai nghe lên, rồi cậu thầm nghĩ…

Rozo : ( Hôm nay phải tranh thủ đến KyOto mua vài món đồ cần thiết… , … )

Đôi chân bắt đầu bước về phía trước. Cậu quyết định đi đến ga tàu điện.

Ga Tàu Điện Ngầm ShiMaRa.

“ Xin thông báo…Tàu sẽ vào ga trong 20p nữa..”

Rozo im lặng và đứng bấm điện thoại để chờ tàu tới.

Từ xa một người thanh niên nhỏ người đi lại chỗ của Rozo…Cậu ta cất giọng hỏi :

SoHa : Cho hỏi…Anh có phải là Rozo không ạ ?

Rozo quay đầu qua với vẻ bỡ ngỡ

Rozo : Ơ… ,… Cậu là…

SoHa với vẻ ngượng nghịu…

SoHa : Chuyện hôm nọ…,lúc ở quán bar ấy…Tôi cũng muốn cảm ơn và xin lỗi anh… ….

Rozo : Ừm ơn nghĩ gì… , … Mà sao cậu biết tên tôi ?

SoHa có vẻ khá bở ngỡ…Gỡ balo xuống, cậu lấy từ trong đó ra một tờ giấy, sau đó đưa cho Rozo

SoHa : Ơ… anh là người để lại từ giấy này trên kệ tủ mà…Với lại tôi còn tát anh…. … một cái nữa…

SoHa cúi mặt xuống vì xấu hổ.

Rozo : Mặt kệ… chuyện qua rồi…, với lại tờ giấy này ko phải của tôi…Người đi cùng tôi hôm nọ là Ron, chắc người viết giấy là cậu ta…

SoHa móc từ trong túi quần ra 300 yên và đưa cho Rozo

SoHa : Cái này …là tiền phòng…

Rozo đưa tay ra để từ chôi

Rozo : Người trả phòng cũng ko phải là tôi… Cậu cất đi.

Ngay lúc đó ga tàu lại thông báo :

“ Tàu đang cập ga, quý khách cẩn thận không chen lấn…Xin cảm ơn…”

Rozo : Xin lỗi … Nhưng tôi Phải đi rồi…Làm ơn tránh đường…

Rozo bước về phía trước và mặc kệ SoHa đang nhìn theo

SoHa hô to

SoHa : Cảm ơn anh rất nhiều…Tôi là SoHa RoSuZu… …

Cánh cửa tàu rồi cũng đóng lại trước con mắt bỡ ngỡ của SoHa. Nhưng cậu ta vẫn nở một nụ cười cho rằng, mình đã gặp phải một người tốt bụng… …

Còn tiếp