Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đã Thành Tù Nhân Của Hắn

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là làn đầu tiên tôi cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ lưỡng tình tương duyệt.

Khi thì như bị nhấn chìm, lúc lại như phiêu dạt trong nhân gian.

Có ánh sáng chuyển động, chiếu lên vạn vật.

Có nước biển, xanh ngắt mà trong suốt, mỏng manh mà mềm mại, mơ hồ tràn qua mi mắt.

Đây là một sự tin tưởng đến vi diệu ư? Tôi cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy trong lòng được an ủi rất nhiều.

Quý Lâm so với trước đây càng ôn nhu hơn gấp bội phần. Chúng tôi không biết thoả mãn mà hôn môi, hôn mãi cho đến khi không thở nổi, cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Trong giấc mộng điên loan đảo phượng, nụ hôn của hắn như đoá hồng nở ra giữa đêm khuya, vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt yêu thương, vĩnh viễn không biến mất.

Tôi vừa kháng cự vừa hưởng thụ loại cảm giác suốt đời suốt kiếp này. Ở đó, hắn mãi mãi trung thành với tôi, luôn luôn cảm nhận được lòng tôi.

“Quý Lâm, Quý Lâm…”

Khi tôi cất lên tiếng rêи ɾỉ, đồng thời cũng xé bỏ một phần xấu hổ bên trong lòng mình. Tôi là loài thực vật sắp sửa héo tàn, hết sức khát cầu sự thoải mái từ hắn. Quý Lâm biết rõ tôi muốn cái gì, vì vậy hắn im lặng không nói một lời mở ra hai chân của tôi, dùng phân thân của mình tiến sâu vào nơi bí ẩn cấm kỵ.

Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt, tôi vô thức cắn vào gối đầu, mãi cho đến khi nó bị nước miếng thấm ướt, tôi vẫn không thể không chế du͙© vọиɠ đang dâng lên trong cơ thể mình.

“Dung Dư, thiếu gia.” Quý Lâm cũng đang bị thiêu đốt, hắn thậm chí không còn thương tiếc tôi như lúc ban đầu, dùng sức mạnh nguyên thủy đến thô bạo mà đâm vào tôi.

Hắn ra vào giữa hai chân tôi, eo tôi chập chùng lên xuống trong những cái thúc mạnh của Quý Lâm. Đến cuối cùng, tôi thậm chí còn chủ động ngồi trên người hắn, tự mình động.

Kɧoáı ©ảʍ dâng lên chiếm lấy đầu óc làm cho tôi chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm, a..” cố gắng mở to mắt nhìn Quý Lâm, hắn vùi đầu trước ngực tôi, không chút lưu tình cắи ʍút̼ hai đầu nhũ.

“Thiếu gia, em có biết tôi chờ ngày này bao lâu rồi không?”

Sau khi gặm cắn, Quý Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, va chạm thân thể tôi từ trên xuống dưới. Giọng của hắn khàn khàn, động tác lại rất ôn nhu, đuôi lông mày mang theo một tia nhẫn nại. Nhưng tôi vẫn còn đang trong cơn mê loạn, chỉ có thể lắc đầu một cái, sau đó nghe hắn nói.

“… Rất lâu, cực kì lâu, tôi chờ ngày này đến sắp điên rồi.”

Từ lúc nào tôi bắt đầu có cảm giác này, tôi cũng không rõ nữa, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, trực giác đã mách bảo tôi rằng, Dung Dư, định mệnh đã an bài tôi nhất định phải yêu người này.

Tôi không phải người nghe theo cảm tính, nhưng lần này, tôi sẽ để vận mệnh dẫn đường.

Đáng tiếc, lần đầu tiên gặp gỡ của chúng ta đã tràn ngập ác ý.

Trong xã hội công bằng này, đương nhiên tôi sẽ không chịu nổi quan hệ bất công bằng với em, mà em, một thiên chi kiêu tử, tất nhiên cũng sẽ không liếc mắt nhìn tôi một cái.

Ban đầu tôi rất hận em, hoặc là nói, tôi rất hận cha em. Tôi hận ông ta tùy ý đem tôi về Dung gia, hận ông ta tự mình định ra quan hệ “chủ nhân” và “đồ chơi” giữa hai chúng ta. Tôi không muốn làm đồ chơi của em, bởi vì tôi không muốn em nhìn tôi bằng ánh mắt lãnh đạm giống như đang nhìn một thứ gì đó cực kì bẩn thỉu.

Cho nên tôi phản kháng, cùng Hứa Việt nổi dậy đối đầu với em, tôi chỉ muốn thoát khỏi mối quan hệ bất bình đẳng này. Tôi nghĩ có lẽ em sẽ tức giận, nhưng em vẫn lạnh lùng như bao phủ một tầng băng tuyết, không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ của tôi. Tôi nghĩ, một người không quan tâm có bị một người khác ghét bỏ hay không, có lẽ là vì không hề để ý đến người đó một chút nào.

Tôi không biết em có hiểu được cảm giác này hay không, nhưng tôi làm hết thảy đều vì muốn thu hút sự chú ý của em. Tôi lấy lòng, tôi phản kháng, tôi chống đối, thậm chí tôi cố hết sức xa cách em, cũng chỉ để cho em có cơ hội tiến thêm một bước mà chạm vào trái tim tôi. Đáng tiếc, em không biết gì cả, cho dù em có biết, em cũng sẽ không đáp lại.

Ban đầu, tôi chỉ muồn em nhìn thẳng vào tôi, nhưng không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu cảm thấy không thoả mãn. Du͙© vọиɠ của tôi càng ngày càng tăng cao, tôi muốn em, muốn tất cả của em, từ thân thể đến linh hồn.

Mỗi một lần, khi em từ trên cao nhìn xuống tôi, hoặc là nhấn tôi vào trong bụi bặm, tôi đã nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi đặt em dưới thân mình, làm em đến khóc.

Giống như bây giờ, để toàn thân em từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái áo sơ mi, không hề phòng bị để mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Eo của em nhất định rất nhỏ, lên lên xuống xuống, ấm áp như một hồ nước xuân.

Tóc của em nhất định sẽ rất ẩm ướt, tìиɧ ɖu͙© tràn ra trong cơn mây mưa, nhiệt khí mịt mờ, ngập tràn quyến rũ.

Có lẽ em sẽ không đáp lại nụ hôn của tôi, nhưng cuối cùng em chắc chắn sẽ mê muội với nó, bởi vì đó là một phần linh hồn tôi lưu lại trên người em. Tôi sẽ thành kính hôn lên cái bóng của em trước, sau đó sẽ hôn thân thể em.

Nhưng mà hôn em cũng không phải là mục đích cuối cùng của tôi, ngoại trừ tình yêu đơn phương say đắm dành cho em, tôi còn muốn tiến vào bên trong em, thân thể em, cuộc sống của em, linh hồn của em, tính mạng của em.

Cho dù em từ chối, tôi cũng có thể dùng thời gian thực hiện hết thảy những mong ước này.

Có lẽ em sẽ nói tôi si tâm vọng tưởng, nhưng em ơi, làm gì có ai muốn cùng người mình yêu làm bạn đến hết đời, đó là điều mà chỉ tình thánh mời làm được thôi. Còn tôi chỉ muốn kéo em xuống khỏi thần đàn, cho em ngủ yên trong l*иg ngực của tôi.

Giống như bây giờ, tôi cho em vui vẻ, còn em, thực hiện lí tưởng của tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »