Chương 15: Nỗi khổ của điều tra viên

Để Park Noah hoang mang vì câu nói trước đó của mình, Kyle Leonard buộc bản thân phải thốt lên một lời. “Chỉ có một cách duy nhất.”

“Là gì vậy?”

“Cải thiện sức mạnh thể chất của cô.”

Vẫn không thể hiểu được điều tra viên, Park Noah chỉ nhìn chằm chằm vào Kyle Leonard. “Gì cơ?”

“Cô không nghe thấy lời bác sĩ sao?” Kyle Leonard cáu kỉnh, nghiến chặt quai hàm. “Cô sẽ phải phục hồi mana của mình trở lại với toàn bộ tiềm lực. Tôi sẽ hỗ trợ cô, và cô không được làm bất cứ điều gì bất cẩn kẻo lãng phí năng lượng. ”

“Gì? Anh không cần làm thế ”. Choáng váng, Park Noah nghĩ Kyle Leonard đã phát điên. Nhưng đôi mắt tím của anh ta, ánh lên rực rỡ, thể hiện sự chân thành sâu sắc. Hắng giọng, cô ấy hỏi, “Có chuyện gì với anh vậy?”

“Đó là một phần của cuộc điều tra!”

Quả thực, nam chính Kyle Leonard còn lâu mới đùa. Từ ngày hôm sau, anh bắt đầu gõ cửa nhà phù thủy vào mỗi buổi sáng.

***

Mình đang làm gì ở đây thế này?

Đâu đó trong căn bếp của nhà phù thủy, Kyle Leonard đang đứng trước một cái nồi lớn với một cái muôi trên tay và đang khuấy món hầm.

Anh đã nấu ăn cho Park Noah và phục vụ bữa sáng cho cô trong phòng ngủ kể từ khi bác sĩ đến khám. Và đến giờ ngủ thì, người phụ nữ ranh mãnh cảm thấy xấu hổ vì được ưu ái quá mức, nên Leonard buộc cô ta nằm xuống giường và dùng khăn bịt mắt che mắt lại, khiến cô gần như ngủ ngay lập tức.

Mỗi lần Kyle Leonard mang đồ ăn cho cô, Park Noah đều từ chối. Khi cuộc cãi vã của họ diễn ra không ngừng, Noah sẽ nhượng bộ và ăn sạch phần của cô ấy.

Suy nghĩ của Kyle chuyển hướng sang chú rồng con. Anh ấy không bao giờ tỏ ra quan tâm đến cậu bé tóc xoăn. Anh ta nghĩ, “Có gì hay ho về một con rồng con ăn cắp mana đâu?” Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng, Kyle Leonard dường như dành tình cảm cho thằng bé.

“Mình đoán thằng bé xứng đáng với tất cả việc này.” Kyle lẩm bẩm khi lục lọi trong tủ để lấy lon hạt tiêu, tay còn lại nắm chặt muôi và khuấy nước hầm gà. Thật không may, cái lon trống rỗng.

Mình phải đến cửa hàng tạp hóa vào ngày mai. Anh thất thần tặc lưỡi.

“…..”

Đột nhiên, điều tra viên tạm dừng lại; một cảm giác nhận thức sâu sắc bao trùm anh ta. Mình đang làm gì ở đây? Hai ngày qua, thói quen của Kyle vẫn vậy: nấu ăn cho kẻ thù không đội trời chung của mình, Eleonora Asil. Anh ta bị mắc kẹt trong lãnh thổ của phù thủy trừ khi con rồng sẽ rời khỏi cô ấy, điều này có vẻ khác xa với thực tế.

Kyle nhìn xung quanh và phát hiện ra đôi mắt trừng trừng giận dữ của đứa trẻ tóc xoăn, một ngọn lửa nhỏ nổi lên từ cổ tay đang ngoe nguẩy của cậu. Thằng bé có vẻ háo hức muốn ‘nướng’ điều tra viên đứng trước mặt mình.

Ách!!

Thực ra thì, Eleonora Asil sẽ lấy lại sức mạnh của mình sau khi quá trình in dấu kết thúc. Dấu ấn của rồng là sự cộng hưởng giữa hai bản thể. Nếu đứa trẻ ghi dấu ấn đúng cách vào phù thủy, sức mạnh của nó sẽ thấm vào cơ thể Eleonora, do đó khôi phục lại mana cho cô ấy.

Tuy nhiên, họ phải ngăn chặn nó để tránh những hậu quả về sau vì phù thủy không phải là mẹ hợp pháp của con rồng. Eleonora phải hồi phục nhanh chóng trước khi con rồng thành công khắc dấu vào cô.

Kyle Leonard trừng mắt nhìn lại đứa trẻ đang sưng sỉa vì bị cưỡng bức rời khỏi chủ nhân. Thằng bé nghịch ngón tay thì đột nhiên một tia lửa lớn bùng lên.

“Nhóc đã hứa là sẽ không gây rắc rối, phải không?”

“Ông bảo Noah bỏ rơi tôi…” Đứa trẻ nhẹ nhàng thì thầm, đôi mắt đỏ sẫm lấp lánh những giọt nước mắt. Ngọn lửa ngày càng lớn hơn.

Noah là ai?

“Ông đáng ra phải giúp tôi ghi dấu ấn. Đồ dối trá!” Cậu bé tóc xoăn chỉ tay về phía người đàn ông đối diện mình, giận dữ vì bị phản bội. “… Noah chỉ bảo tôi đừng gϊếŧ ông…”