Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long

Chương 14: Anh ta đang nói gì vậy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bác sĩ rời đi sau khi để lại một ít thuốc, Park Noah mang theo đứa trẻ và cố gắng chạy trốn vào phòng, nơi chỉ có hai người bọn họ để có thể nói chuyện mà không bị gián đoạn và tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Park Noah nghi ngờ rằng quá trình ghi dấu ấn đã và đang diễn ra rồi. Nếu không, việc nhân hóa của con rồng là bất khả thi. Nhưng mình chưa bao giờ nghĩ rằng sự phát triển của nó là phụ thuộc vào mình!

“Cô đi đâu đấy? Lại đây ngồi đi. ”

Tuy nhiên, nỗ lực của Noah đã thất bại thảm hại khi cô cảm thấy một cánh tay nắm lấy áo ngủ của mình và kéo cô trở lại ghế.

Chúa ơi.

Noah nhìn thoáng qua Leonard, người đã đặt đứa trẻ trở lại chiếc ghế dành cho trẻ em, biểu hiện của anh rất lạ.

Kyle Leonard là một điều tra viên có khuynh hướng sử dụng bạo lực. Trong tâm trí anh ta, chắc hẳn phải có một hồ sơ đầy ắp với tiêu đề “Eleonora Asil.” Liệu có một cụm từ bổ sung trong đó nói rằng, “Thủ phạm đằng sau sự biến mất của quả trứng Sorrent” hay không?

Leonard nhìn lại như thể anh cảm nhận được ánh mắt của cô, và rồi bất ngờ hỏi. “Cô đã ăn sáng chưa?”

“Uh… Tôi không thường ăn sáng cho lắm.”

“Cô thực sự không bình thường mà.” Leonard tặc lưỡi. “Trong khoảng thời gian này đừng sử dụng phép thuật. Nhưng tôi ngờ rằng cô sẽ chẳng thèm nghe đâu. ”

“Đừng lo. Tôi đang nghe bằng cả hai tai ”. Park Noah đảo mắt đáp lại.

“Thật là nhẹ cả người.”

“Ừ…”

“Tôi biết, với hầu hết các pháp sư như cô, thường hấp thụ và xử lý mana của tự nhiên, không phải mana của cơ thể. Nhưng nếu cô sử dụng phép thuật như vậy, cô nên kiềm chế bản thân bằng mọi cách ”.

Park Noah chậm rãi gật đầu. Dù sao thì, tôi có dùng được ma thuật đâu. “Anh thật sự không cần phải lo chuyện đó.”

“Vậy thì chỉ còn một vấn đề nữa.”

Hai người họ đồng thời lại liếc nhìn đứa trẻ tóc xoăn đen. “Cậu nhóc đó, nó là ai?” Kyle nghiêm giọng hỏi.

Noah bật ra một tràng cười lo lắng, tránh ánh mắt xuyên thấu của điều tra viên. “Một cậu bé ba tuổi… Một ngày nọ, đột nhiên, nó từ trên trời rơi xuống…”

“Cô có chắc nó từ trên trời rơi xuống hay không?” Anh chế giễu.

Ngay cả mình cũng không tin lời nói dối mới bịa ra nữa là. Park Noah dụi dụi đôi mắt mệt mỏi. Không hiểu sao, má trái của cô nóng ran. Cô nhìn sang bên trái và thấy đứa trẻ ngồi yên lặng trên ghế, đang nhìn chằm chằm vào Leonard.

Uh… mình nghĩ là chỉ cảm thấy hơi nóng từ bên này. Nếu hít mạnh vào thì mình có thể ngửi thấy mùi của một làn khói mờ.

“Con có muốn mở tay ra không?” Cô hỏi.

Đứa trẻ đang chăm chú nhìn điều tra viên chuyển ánh mắt về phía Park Noah, mắt nó ảm đạm. Thằng bé duỗi tay về phía trước. Đáng ngạc nhiên là không có ngọn lửa nào. Noah gạt chuyện đó sang bên. Có lẽ mình chỉ cảm thấy những điều kỳ lạ vì cơ thể đang ngày càng yếu đi.

Một lúc sau, Kyle Leonard ngập ngừng nói. “…Ừ. Vậy thì hãy vờ như thằng bé từ trên trời rơi xuống ”.

“Sao cơ?”

“Ý nghĩ bỏ rơi đứa trẻ… Tôi không nghĩ vậy. Ừ, tôi thấy.” Leonard lấp lửng, trông như thể tâm trí anh ta đang gặp khủng hoảng. Sau đó, anh nhìn vào mặt đứa trẻ một cách mãnh liệt.

Người đàn ông đó, có cần phải làm bộ mặt dữ tợn như vậy trước mặt đứa trẻ này không? Noah bế đứa trẻ và đặt nó vào lòng cô. Đứa trẻ ủ rũ lầm bầm trong vòng tay cô. “Không phải như vậy…”

“…..”

“Con xin lỗi…” Đứa trẻ cúi đầu và thì thầm.

“…Ta biết. Con không cố ý. ” Park Noah thở sâu, vuốt ve những lọn tóc đen của đứa trẻ.

‘Đứa trẻ làm gì sai nào? Nếu con đang tìm nhầm người, thì đó là lỗi của ta khi nhặt nhầm trứng rồng’. Mình nên làm gì bây giờ? Nếu nói mình sẽ gửi thằng bé đi một lần nữa, nó sẽ gây rắc rối. Giờ thì mình không thể đưa thằng bé đi đâu nữa.

Park Noah chỉ còn lại một sự lựa chọn: đưa đứa trẻ đến thủ đô và đích thân gặp nữ chính Lenia.

“Mặc dù sẽ thật tuyệt nếu thằng bé thay đổi quyết định và tự mình đến gặp người mẹ hợp pháp của mình,” Noah lẩm bẩm.

Hoặc có lẽ mình nên nghĩ về điều gì đó khác…

Suy nghĩ của cô bị kết thúc khi cô cảm nhận được ánh mắt dữ dội của Kyle Leonard. Nhìn lên, cô ấy hỏi. “Có chuyện gì vậy, thưa ngài?”

“… Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi có thể sẽ chết ở tuổi này ”.

“Huh?”

Anh ta đang nói gì vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »