Chương 5

Lúc về đến nhà, trời đã tối.

Trên tàu có rất nhiều sinh viên về nhà, ngoài nhà ga cũng có rất nhiều phụ huynh đứng đợi.

Tôi tìm cũng không thèm tìm, ra ngoài bắt một chiếc taxi về nhà.

Trong nhà tối om, tôi mò mẫm bật đèn lên rồi lên lầu hai cất hành lý.

Đột nhiên cửa phòng tôi mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần, mẹ tôi đứng ở cửa nói: “Tĩnh Tĩnh về rồi à? Bây giờ không có tài xế trực, mà ba con lại đi xã giao chưa về, mẹ chơi một ngày mệt muốn chết, em con sắp tan lớp tự học buổi tối, con đến trường đón em đi”

“Dạ” Tôi đóng valy lại đồng ý.

Cầm chìa khóa xe mẹ tôi bỏ lại xuống lầu, khởi động BMWs của bà ấy đi đến trường THPT thành phố N, dừng xe ở bên ngoài chờ, ngoài xe rất lạnh, tôi lười xuống nên bật đèn xe ngồi ở bên trong đợi Chu Dã Lĩnh.

Đợi tầm 20 phút cũng chưa thấy Chu Dã Lĩnh đi ra, tôi chỉ có thể kéo kín cổ áo dạ, chào hỏi với bảo vệ rồi đi vào trường tìm.

Dưới một gốc cây Ngô Đồng rất lớn, Chu Dã Lĩnh cùng một cô gái đang hôn nhau, vóc dáng hắn cao, mặt mày lại tinh xảo, cảnh tượng như trong truyện ngôn tình.

Tôi khoanh tay cười lạnh đứng một bên.

Chắc cảm thấy đang bị nhìn, Chu Dã Lĩnh với cô gái hơi tách ra một khoảng cách nho nhỏ đủ để thở, ngẩng đầu nhìn tôi, hắn cong môi cười, nhìn thấy tôi lại cúi đầu tiếp tục hôn.

Nhịn không nổi, tôi đi qua túm cánh tay hắn kéo hắn ra ngoài: “Chị nói mẹ đấy, cậu tin không?”

Chu Dã Lĩnh không phản khách, khàn giọng cười: “Sao cũng được”

Ngu ngốc.

Tôi ấn hắn vào ghế phó lái, lái xe đưa hắn về nhà, một bụng tức giận.

Thật ra khi còn nhỏ quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng lúc Chu Dã Lĩnh được 5 tuổi bị bắt cóc, bị bọn buôn người bán vào thâm cùng ngõ hẻm nào đó, điều kiện sống rất kém, đến khi hắn mười một tuổi mới được tìm về.

Cho nên tôi với ba mẹ đều liều mạng bù đắp cho hắn, lúc hắn học tiểu học mỗi lần bị bắt nạt, cười nhạo vì khẩu âm địa phương, học lực kém, làn da nứt nẻ, tôi đều vì hắn mà đánh nhau với người ta.

Nhưng từ khi hắn trở về thì lại bắt đầu tỏ ra chán ghét tôi.

Luôn đối nghịch với tôi, giành giật những thứ mà tôi thích.

Ba mẹ không biết bởi vì cảm thấy hắn thua thiệt hay sao nhưng vĩnh viễn luôn bênh Chu Dã Lĩnh, ngày này qua ngày khác, tôi không chỉ dần chán ghét hắn mà cũng bắt đầu không muốn quay trở về nhà.

Chu gia là nhà của Chu Dã Lĩnh, không phải là nhà của Chu Dã Tĩnh.

Chỉ cần hắn ngứa mắt với tôi, tôi sẽ sống như một con chó.

Cũng may sau khi lên cấp 3 hắn không đối nghịch với tôi nữa, cùng lắm là ngẫu nhiên chỉnh tôi một chút, tôi cũng hiểu được thì ra nhà không phải là nơi mà tôi nhất định phải thoát ra.

Nhưng cũng không phải là nơi đáng để sống.

Cha mẹ máu mủ tình thâm còn có thể bỏ mặc tôi dễ như trở bàn tay, huống gì là cái tình cảm hư vô mờ mịt cơ chứ.

Nửa năm không lái xe, kỹ thuật lái xe lụi bại, đầu tôi mơ mơ hồ hồ nghĩ đến nhiều chuyện, bị một chiếc xe phía đối diện đâm thẳng vào, dù tôi có cố gắng cứu vớt như thế nào, Chu Dã Lĩnh vẫn bị thương, đầu hắn bị đập vào, chảy không ít máu.

Tôi không hề có tình cảm với hắn nhưng vẫn bị dọa tới khóc.

“Tôi không sao, khóc cái rắm” Chu Dã Lĩnh nói không lớn không nhỏ, dùng tay chọc chọc vào mặt tôi.

Xe cứu thương tới, nâng hắn lên cáng, tôi theo lên.

Tới bệnh viện không bao lâu thì ba mẹ tôi tới, mẹ túm lấy tôi khóc lóc, ba tôi chưa nói được hai lời đã cho tôi một bạt tai, đánh cho tôi ù hết cả tai: “Vì sao mày làm em mày bị thương?”

Tôi hẳn nên dùng mạng sống của mình để bảo vệ một tiểu tử thúi người gặp người ghét?

Trong đầu ong ong, trên mặt đau rát, có thể là do ánh mắt của tôi quá mức láo toét, ba tôi định tát thêm cái thứ hai nhưng bị hộ sĩ ngăn lại, yêu cầu chúng tôi phải yên lặng.

Chu Dã Lĩnh được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, ba mẹ vội vàng đứng lên, tôi ngồi một bên nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt, trong lòng vừa đau vừa khổ.

Không biết qua bao lâu, mẹ tôi đột nhiên ra ngoài, nói Chu Dã Lĩnh muốn gặp tôi.

Đến khi phòng bệnh chỉ còn lại hai chúng tôi, Chu Dã Lĩnh mới nở nụ cười: “Chị gái, chị không phải là muốn tôi chết chứ?”

“Cậu thấy sao?”

“Chị có biết không, chị là do ba mẹ nhận nuôi, chị dựa vào cái gì chiếm hết tất cả của tôi, tôi ở bên ngoài chịu khổ sở như vậy, chắc chắn tôi phải chán ghét chị rồi, đặc biệt lúc tôi trở về, chị rõ ràng không thích tôi, lại còn lấy lòng tôi, thật sự rất ghê tởm, bây giờ tôi nói cho chị, chị có thể cút đi không, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa được không?”

Tôi sững sờ tại chỗ.

Rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, giống như thế giới quan đã sụp đổ.

Nhưng cũng đúng thôi, quả thật tôi đã vô số lần nghi ngờ tôi có phải con ruột của ba mẹ không, tôi không giống bọn họ, thái độ của bọn họ đối với tôi bỗng biến hóa nghiêng trời lật đất nhưng bọn họ không hề cảm thấy áy náy.

Trong giây phút đó, tự nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn.

“Chị nếu muốn an ổn ở lại cái nhà này cũng có thể thôi, đổi một phương thức khác lấy lòng tôi, chị cũng xinh đẹp mà tôi cũng không tồi, nghĩ một chút xem?” Chu Dã Lĩnh chớp mắt thích thú.

“Ba mẹ nhận nuôi tôi, trên pháp luật tôi chính là chị của cậu, được hưởng quyền như nhau, cái nhà này chỉ cần cậu có một phần thì tôi cũng có một phần. Cậu dựa vào cái gì bảo tôi cút?” Tôi không để ý đến hắn đùa giỡn ác liệt, cười giảng đạo lý cho hắn.

Nếu không phải ba mẹ ruột thì có gì mà phải uất ức bất bình đây, lúc ra cửa tôi còn tự an ủi mình, cuối cùng vẫn khóc.

Nhưng rồi cũng bình thường trở lại.

Dù cho có ảo tưởng bao nhiêu lần nhưng cuối cùng thì tôi cũng không phải con ruột của họ.

Nhìn người ba vẫn không chịu để ý đến tôi ngồi ngoài cửa, lau nước mắt vô lực giải thích một câu: “... Ba, xe đối diện đâm thẳng vào ghế phó lái, con đã cố gắng hết sức, nếu có thể con cũng không muốn em bị thương”

Người đàn ông tựa hồ không ngờ con gái hắn sẽ cúi đầu, hơi kinh ngạc, sửng sốt một chút, cứng ngắc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

9

Vết thương của Chu Dã Lĩnh không nghiêm trọng lắm, hôm sau đã ra viện.

Hắn ở nhà tỏ vẻ thập phần trà xanh với ba mẹ, bắt chị hắn phải chăm sóc hắn cho tốt.

Cho nên tôi trở thành vυ" nuôi của hắn.

Giúp hắn bưng trà rót nước, đút cháo đút trái cây.

Ba mẹ vừa đi, tôi liền đặt bát xuống cái cạch.

“Đợt nghỉ đông này kết thúc tôi sẽ cố gắng không về nữa, cái nhà này trả lại cho cậu.”

Chu Dã Lĩnh dừng một chút, đột nhiên ghé lại gần: “Chị hôm qua còn nói tôi không xứng bắt chị cút, sao hôm nay lại ngoan như vậy?”

“Cậu bắt với tôi tự nguyện là hai khái niệm, tôi không muốn xé rách da mặt với ai cả, nên khi nào trường khai giảng tôi sẽ đi”

Chu Dã Lĩnh cười lạnh một tiếng: “Chị thật giả tạo”

Cậu mẹ nó không giả tạo.

Tôi không để ý đến hắn, xoay người lên lầu mở máy tính bắt đầu làm việc của mình.

Đến ngày 30 Tết, Chu Dã Lĩnh đột nhiên nói mình đau đầu, ba mẹ sợ hắn bị để lại di chứng sau tai nạn, vội vàng mang hắn đến bệnh viện, hắn nháy mắt với tôi tôi đã hiểu.

Ngày 30 Tết sum vầy, hắn muốn tôi một người một nhà vượt qua.

Đúng là đủ chán ghét tôi.

Sắc trời dần tối lại, cuối cùng một mảnh ráng màu cũng biến mất ở phía tây, trong phòng tối đen như mực, tôi ngồi ở phòng khách không biết ngơ ngác đã bao lâu.

Chỉ biết là do âm báo Wechat vang lên kéo tôi lại.

Rất nhiều bạn học gửi lời chúc mừng năm mới.

Bọn họ có thể gửi một câu cho nhiều người một lúc, nhưng tôi rất rảnh, trả lời “Năm mới vui vẻ” cho từng người một.

Giang Đạc hỏi tôi đang làm gì.

“Một mình ngồi ở phòng khách ngu người”

“?”

Cách nhắn tin quen thuộc của thiếu gia.

“Ha ha ha, đùa anh thôi, cùng với ba mẹ, với em trai coi xuân vãn, cắn hạt dưa.”

Thiếu gia không trả lời tôi.

Chậc.

Tuyết ở bên ngoài rơi, tôi lên lầu thay áo dạ ấm áp ra ngoài tản bộ.

Năm mới dù có vui vẻ cỡ nào thì cũng là vui vẻ trong nhà, không khí bên ngoài quạnh quẽ biết bao.

Không biết đi dạo đã bao lâu, định về nhà thì có thông báo, là tin nhắn Giang Đạc gửi tới

“Nhà em ở đâu?”

“Không phải em đã nói với anh rồi sao, thành phố Z ấy”

“Anh hỏi địa chỉ cụ thể”

“Làm gì, tới xin tiền mừng tuổi hả? Nhà em rất nghèo, không có tiền đâu” Tôi đang giỡn, không hiểu sao đầu óc như bỗng được khai thông “Anh… đến đây à?”

“Ừm” Thanh âm Giang Đạc rất ôn nhu, hắn nhẹ nhàng thở, theo điện thoại tiến vào tai tôi, chấn động trong màng nhĩ, rất câu người.

Tôi thật sự điên rồi.

“Em ở ga tàu chờ anh”

“Không có vé tàu cao tốc, anh lái xe tới, em gửi định vị đi”

Tôi ngồi xổm dưới đèn đường chờ hắn.

Tim đập vẫn chưa hề chậm lại, điên cuồng mà vận động kịch liệt.

Âm thanh động cơ nổ vang từ xa tới, tôi nhìn theo âm thanh, đèn pha của Lamborghini như xé toạc bóng tối, xuyên phá trời tuyết, vững vàng dừng ở trước mặt tôi.

Cửa xe mở ra, thiếu gia nghiêng đầu nhìn qua: “Lên xe”

Trong xe rất ấm áp, ấm tới mức trong tim cũng có thể cảm nhận được.

Tôi rất thắc mắc tại sao năm mới nửa đêm hắn lại một mình một xe chạy tới thành phố z.

Giang Đạc nói với tôi: “Em bảo em không có cảm giác an toàn, nên anh tới cho em cảm giác an toàn đây, lỡ đâu mèo hoa nhỏ thật sự ngồi một mình ở phòng khách thì sao giờ?”

“Lỡ em thật sự đang cắn hạt dưa, xem xuân vãn thì sao?”

“Thì quay về thôi”

“Thiếu gia anh rảnh rỗi quá ha.” Tuy rằng đang trêu chọc hắn, nhưng tôi sắp nhịn không nổi nước mắt.

Đã lâu lắm không có ai quan tâm tôi như vậy.

Tôi vừa tham lam, vừa luyến tiếc nhưng cũng vừa sợ hãi.

Chỉ có thể quay đầu đi, nhìn tuyết rơi tán loạn bên ngoài.

Xe ngừng cạnh bờ hồ, Giang Đạc cùng tôi xuống xe tản bộ.

Hắn mặc rất ít, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi thêm một cái áo khoác mỏng, nhìn thấy đã lạnh.

Tôi tháo khăn quàng cổ của mình xuống đưa cho hắn.

“Màu hồng……” Mí mắt thiếu gia giật giật.

“Anh mang rất đẹp, rất hợp với anh”

“Hừ” Thiếu gia nhận lấy quấn quanh cổ, khóe miệng đang cười không hề hạ xuống.

(Tác giả để là 6 mà tui không hiểu nên để tạm z nha @@)

Hắn từ trong túi móc ra một bao lì xì đưa cho tôi: “Tiền mừng tuổi.”

“Em một đồng cũng không mang”

Giang Đạc nhét tiền vào tay tôi, như không có việc gì nhún vai: “Đây là lì xì cho người đặc biệt”

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, hắn hơi nghiêng mặt, tôi liền hiểu.

Kéo khăn quàng cổ của hắn xuống, nhẹ nhàng hôn vào sườn mặt hắn, hắn lại đột nhiên nghiêng đầu, chạm môi.

Hô hấp dần trở nên dồn dập, tôi kìm chế lùi lại nửa bước, nhân tiện đẩy Giang Đạc đang nhắm nghiền mắt.

Hắn rầu rĩ dựa vào lan can trên bờ, không nói lời nào, chỉ ngắm cảnh.

Như vậy cũng được, tôi cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh.

Thời điểm trời sắp sáng, Giang Đạc thấy mắt tôi đã thâm quầng, nửa kéo nửa ôm tôi nhét vào xe chở về nhà, còn dặn tôi ngủ một giấc thật ngon rồi mới đi.

“Giang Đạc.”

“Sao vậy?” Giang Đạc hơi xoay người, đỡ cửa xe nhìn tôi “Luyến tiếc à?”

“Kiếm một khách sạn ngủ một giấc đã, đừng để mệt mỏi mà lái xe”

Hắn không nói gì, đen mặt chui vào trong xe, nhanh như chớp.

Thật ra, Tết năm nay cũng không quá tệ.

Ngày tôi đi, Chu Dã Lĩnh đứng trên cửa sổ lầu hai nhìn xuống rất lâu.

Làm tôi không hiểu hắn đang mong tôi vĩnh viễn đừng quay lại, hay là mong tôi chết ở trên đường luôn.

Hiển nhiên hắn nguyền rủa không hiệu quả, tôi an toàn về tới trường.

Giang Tuyền vẫn như cũ lấp lánh ánh sáng xuất hiện ở phòng kí túc xá, tặng chúng tôi mỗi người một món quà, cô ấy tặng tôi một cái túi và đưa cho tôi một cái khăn.

“Khăn quàng cổ là anh tớ trả cho cậu, anh ấy bảo tớ nói như vậy, làm gì mà khiến anh tôi ngày 30 Tết phá hỏng một cái khăn quàng luôn vậy?” Giang Tuyền cười khinh

“Sao cậu biết…”

“Cả nhà tớ đều biết, oa, hai người thật sự….”

Ý thức được Giang Tuyền đang hiểu lầm, tôi vội vàng cắt ngang: “Cái gì cũng không có! Đừng nói linh tinh, tớ chỉ cho anh cậu mượn một cái khăn quàng cổ mà thôi, anh ấy phải trả lại cho tớ chứ”

Đại tiểu thư tặc lưỡi, lắc lắc đầu.