Chương 2

4.

Bởi vì người còn chưa đến đủ, nên chúng tôi khởi xướng chơi Truth or Dare trong thời gian chờ đợi.

Giang Đạc hỏi tôi: “Chỉ liếc mắt một cái thì để ý đến ai trong đây?”

Vấn đề vừa hỏi ra, không khí nháy mắt phừng phực hẳn, tất cả mọi người đều ồn ào.

“Ai hỏi thì để ý đến người đó” Tôi nhìn vào cặp mắt hẹp dài của hắn, cười đáp lại.

“Nếu là người khác hỏi thì sao?”

“Hai câu hỏi rồi”

Cậu trai thanh tú, dễ nhìn ngồi cạnh Giang Đạc vỗ vỗ vào vai hắn: “Xem Giang thiếu gia của chúng ta vội vàng chưa kìa, hahaha, đến lượt tôi, tôi nhất định hỏi rõ ràng giúp cậu”

Không biết có phải do vận khí tôi tốt hay không, nhưng mãi đến khi người đã đến đông đủ cũng không bị quay trúng thêm lần nào nữa.

Lúc chơi ma sói, tôi rút trúng sói tiên tri, giả làm tiên tri lành, lấy được tín nhiệm của dân làng, đưa đội sói đi đến chiến thắng.

Giang Đạc ngồi bên cạnh hơi nghiêng người, tay chống má cười: “Có phải cô gái xinh đẹp nào cũng biết cách gạt người như vậy?”

Ánh mắt hắn lập lòe, hơi lóe lên chút trêu tức làm tim tôi vô thức đập nhanh hơn.

Cảm giác lỗ tai mình đã bắt đầu hơi nóng, tôi theo bản năng nhéo nhéo tai.

Còn chưa kịp trả lời đã bị Trần Trữ ngồi đối diện nửa giận dỗi nửa nũng nịu cắt ngang: “Học trưởng, em đã nói em mới là tiên tri, anh vẫn tin cô ấy, lần sau em rút trúng nhà tiên tri nữa thì anh đừng có tái phạm nữa nhé”

Giang Đạc lười biếng nhấc mắt nhìn qua, nở nụ cười: “Lỡ lần sau cô ấy rút trúng tiên tri thật thì sao?”

“Mẹ kiếp, Giạng Đạc thật sự không phải là dân làng thật!” Thanh âm của Giang Đã không nhỏ, bị đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc nghe được, lập tức hô hoán.

Mãi đến lúc không khí hạ xuống, mặt tôi vẫn còn nóng.

Chỉ có Giang Tuyền hưng phấn mà lôi kéo tôi, ánh mắt sáng bừng trong suốt nhìn tôi tràn ngập sùng bái, sau đó đắc ý dương cằm với Trần Trữ ngồi đối diện.

Bị cô nàng lôi kéo, tôi mới đột ngột thanh tỉnh. Tôi thiếu chút nữa đã trúng chiêu của hắn… Ôi cứu mạng, đại tiểu thư thật sự không phải để tôi nhảy vào hố lửa chứ?

Anh trai cô ấy cứ trêu chọc tôi như vây, tôi làm sao vững như kiềng được nữa!!!

Sau đó tôi sẽ biến thành một cô gái bị lừa thân lừa tâm, bị chồng ruồng bỏ, ô ô ô, tôi thảm quá mà.

Sau khi kết thúc trò chơi, mọi người rủ nhau đi ăn khuya.

Giang Đạc vẫn ngồi bên cạnh tôi.

Thậm chí còn làm một việc khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.

Hắn gọi một đ ĩa lươn, hỏi tôi có ăn không?

Tôi nhìn thứ mảnh mảnh trên menu, kìm chế không lắc đầu, xấu quá, không nuốt nổi.

“Rất mềm, ăn ngon lắm” Giang Đã cười gọi một đ ĩa lươn.

“Tôi nếm thử, một chút?”

Hắn không nói, nghĩa là gật đầu.

Đến khi lươn được mang ra, Đại thiếu gia vậy mà lại tự mình gắp một miếng bỏ vào bát của tôi, biểu cảm vô cùng tự nhiên: “Nếm thử một chút, không thích thì bỏ lại cho tôi”

Tôi kinh ngạc nhìn thiếu gia đang cúi đầu ăn, trong lòng rung động mãnh liệt, mãi không thể bình ổn được.

Rung động không chỉ có mỗi mình tôi.

Thanh âm Giang Đạc không nhỏ, các vị ngồi đây đều nghe được.

Bọn họ bày ra vẻ mặt như thấy quỷ nhìn Giang Đạc, nhưng không ồn ào giống như trước.

Im lặng như gà.

Lúc ở cửa quán chờ xe, Giang Đạc đứng cạnh tôi nghịch điện thoại: “Ăn khuya ngon không?”

“Ngon”

“Tôi không mời không”

Tôi có nên gửi cho hắn một phong bao lì xì không?

“Bao nhiêu tiền, em chuyển khoản cho anh”

Lời này hình như có hơi đánh vào mặt thiếu gia, nhưng trong thời điểm mập mờ như này kết hợp với đêm hôm khuya khoắt có hơi…

Thiếu gia híp mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “?”

Trong ánh mắt tràn ngập nguy hiểm.

“Vậy vậy… anh muốn cái gì?”

Giang Đạc đứng thẳng người, không cho tôi thấy lỗ tai đã hồng lồ lộ kia của hắn: “Tôi muốn một câu hỏi nói thật”

Tôi nghi hoặc “Dạ” một tiếng, hắn liền 10 phần tự nhiên hỏi vội vàng, tốc độ nói rất nhanh, giống như cảm thấy ngại.

“Cho nên nếu người hỏi không phải tôi, cũng để ý tới à?”

Hình như tôi nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, bình bịch ở bên tai.

May mắn vừa đúng lúc xe tới, Giang Tuyền chạy tới kéo tôi lên xe.

Biểu cảm của hắn như đang cực kì nhẫn nhịn, chân dài thậm chí hơi đưa ra định đuổi theo chúng tôi, xong lại nhịn xuống.

Móc trong túi ra hộp thuốc, hạ mắt đốt lửa, thoạt nhìn rất hoang dã khó thuần.

Đẹp đến mức làm đầu óc người ta ngừng hoạt động.

Tôi ấn cửa xe xuống: “Không để ý!”

Xe khởi động.

Qua gương chiếu hậu, Giang Đạc vẫn đứng ở đó, nhìn theo chúng tôi, tuy rằng chỉ còn hình bóng cao gầy cùng một đốm lửa vẫn làm người ta không rời mắt được.

Tiết mục lãng tử quay đầu, cũ rích. Vậy mà một khắc thật lòng kia, ai có thể cự tuyệt được đây?

Một tin nhắn gửi tới, Giang Đạc: “Vậy để ý đến tôi nhiều hơn chút”

5.

Từ phòng học đi ra đã thấy tin nhắn Giang Đạc gửi tới.

Hắn hỏi tôi có muốn đi ăn cùng nhau không.

“Em vừa mới tan học, anh ở đâu thế?”

“Ngẩng đầu”

Tôi nhìn tin nhắn, hoang mang ngẩng đầu thì thấy chân dài của Giang Đạc lười nhác rũ xuống, người thì ngồi ở cửa sổ lầu hai hướng về phía tôi cười.

Muốn quyến rũ bao nhiêu người thì có bấy nhiêu người.

Thật ra ngày đó, sau bữa ăn khuya, tôi và Giang Đạc lâm vào tình trạng mập mờ, nhưng suốt nửa tháng lại chưa hề gặp nhau một lần.

Giang Đạc kéo nhẹ cổ áo chữ T, cà lơ phất phơ đi đến gần tôi, không tới 5 giây đã có một nữ sinh đỏ mặt lại gần hắn.

Hắn khom lưng nghe nữ sinh nói chuyện, thần thái hơi lười biếng, thậm chí còn hơi nở nụ cười nhẹ nhàng.

Tôi không thể nào bỏ qua được một khắc chua xót không rõ trong lòng.

Hai người đang đứng ở cầu thang bỗng đồng thời nhìn về phía tôi, ngón tay thon dài của Giang Đạc chỉ về phía tôi, cô gái kia liền đỏ mặt chạy.

Bây giờ hẳn nên hỏi xem hắn đã nói gì với cô gái kia.

Nhưng không biết thế nào tôi lại nhớ tới ngày đó Giang Tuyền dặn tôi ngàn vạn lần đừng tin lời nói của anh cô ấy.

Cho nên tôi chỉ cười: “Sao hôm nay lại đến trường tụi em thế?”

Hắn chắc cũng không ngờ tôi sẽ không quan tâm đ ến chuyện vừa xảy ra, bước chân chậm lại, cúi đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt âm trầm, nhưng cũng không nói gì: “Đến trường em nghe tọa đàm”

Dẫn hắn đến căn tin, quẹt phiếu ăn, lại đưa hắn ra cổng trường.

Toàn bộ hành trình câu được câu không trò chuyện, đứng đắn như hai bạn học xấu hổ với nhau.

“Cuối tuần em có rảnh không?” Giang Đạc nhìn học sinh đang lui tới ở cổng trường, không hề nhìn tôi.

Lại muốn đi chơi nữa à?

Tôi chính là một học sinh ngoan nha.

“Cuối tuần này phải tham gia một buổi báo cáo của câu lạc bộ, có hơi quan trọng, có thể không có thời gian, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì” Giang Đạc gật gật đầu đi về, nhìn qua có hơi lạnh lùng.

Tiết học buổi chiều không hiểu sao có hơi không yên lòng, thầy giáo gọi tôi đứng lên trả lời tôi cũng không biết, vẫn là Giang Tuyên huých tôi, nhắc nhỏ đáp án.

“Cậu ngẩn người có phải vì anh trai tớ không hả?” Biểu tình của Giang Tuyền lẫn lộn lửa giận, hình như thật sự tức giận, cả người bày ra vẻ tôi phản bội cô ấy.

Trong lòng tôi căng thẳng, không hiểu sao hơi chột dạ: “Làm sao có thể!”

“Không phải là tốt rồi, cậu ngàn vạn lần đừng có thích tên tra nam này, anh ấy tồi cực kì! Cuối tuần là sinh nhật anh ấy, nhà tớ sẽ tổ chức party, mời rất nhiều bạn học, còn mời cả Trần Trữ, tớ vừa mới hỏi anh ấy có mời cậu không, anh ấy lại còn nói mời cậu làm gì, tớ thật sự tức chết rồi, tra nam! Không được, cậu phải đùa bỡn anh ấy trong lòng bàn tay cậu mới được!”

Giang Tuyền bùm bùm nói một đống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai cô ấy chỉ muốn tôi chọc tức anh trai mình.

Trong lòng cũng khựng lại một chút.

Áp chế cảm giác kỳ diệu không tên trong lòng, tôi vỗ vỗ tay nhỏ của cô ấy: “Được rồi, chuyện này có cái gì đâu mà tức giận, vốn tớ cũng không thích anh cậu, cũng không phải con cá cho anh trai cậu bắt, tớ không phải đồng ý với cậu phá hư chuyện anh ấy với Trần Trữ sao? Với cả hình như trưa nay anh trai cậu có đề cập với tớ”

Nhưng không phải lấy lý do sinh nhật, tôi đi hay không cũng không sao.

Giang Tuyền nở nụ cười láu cá, rất phù hợp với lời nói của mình: “Tối nay tớ sẽ dẫn cậu đi dạo phố, mua vài cái váy xinh đẹp để cuối tuần đến nhà tớ chơi, đại sát tứ phương, làm cho Trần Trữ phải hiểu được bạch liên hoa không có cửa mà tranh với mẫu đơn”

Đến tối tôi với Giang Tuyền vào trung tâm thương mại, chọn một cái váy ngắn màu đen, thuận đường mua một lọ nước hoa làm quà sinh nhật cho Giang Đạc.

Đến cuối tuần Giang Tuyền đem hẳn con Ferrari của cô ấy dựng ngay trước cổng trường, ngầu đét, cô nàng bảo xe đẹp xứng với người đẹp, một khắc sau khi theo cô ấy tiến vào cổng sẽ lập tức “Gi.ết người”

Tôi vui vẻ chui vào ghế phụ của Ferrari, sống 20 mấy năm trên cuộc đời lần đầu tiên được ngồi xe thể thao, ngoài thèm thuồng ra thì chính là kích động.

Xe chạy tới khu biệt thự nổi danh của thành phố B, dừng lại ở một tòa biệt thự hai tầng.

Trước đây chỉ biết Giang Tuyền của tôi có tiền, nhưng không ngờ lại có nhiều tiền như vậy.

Biệt thự nhà cô ấy không phải là cái loại nhà lớn một tầng hai ba trăm mét vuông, mà là biệt thử kiểu Mỹ, một tầng bảy tám trăm mét vuông, tất cả đều được lắp thủy tinh, không nói đến sân vườn toàn hoa hoa cỏ cỏ, còn có bể bơi vô cực khiến trái tim người xem muốn đình chỉ.

Trên bể bơi có rất nhiều mỹ nữ mặc Bikini, đeo xích bạc đang nghịch nước. Bên cạnh chỗ nướng BBQ cũng có rất nhiều cô em xinh xắn, xuyên qua thủy tinh có thể nhìn thấy sô pha phòng khách cũng ngồi đầy người đang chơi bài.

Nhìn một chút đã muốn ngợp trong vàng son.

Giang Tuyền với tôi vừa bước xuống khỏi Ferrari đã có rất nhiều em trai xinh đẹp huýt sáo, rất nhiều mỹ nữ hoan hô, pháo giấy nổ tung, rớt lên người hai chúng tôi rất nhiều.

Trong ánh nắng mặt trời ấm áp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Đạc từ trong căn phòng thủy tinh đi ra.

Thọ tinh hôm nay ăn mặc rất tùy tiện.

Thân trên không một mảnh vải, làn da trắng đến phản ánh sáng, nhìn dáng người thì gầy nhưng cởi ra mới biết là được chăm sóc cẩn thận, cánh tay rắn chắc, bắp tay có cơ bắp, cơ bụng sáu múi thon gọn, rất đẹp mắt, tuyến nhân ngư thon dài biến mất ở cạp quần đùi màu xám.

Làm cho người ta nhìn đến miệng đắng lưỡi khô.

Tôi theo bản năng che miệng lại, sợ chính mình sẽ ch ảy nước miếng.

Rất nhiều mỹ nữ vì dáng người thọ tinh mà thét chói tai, thậm chí còn có người lớn mật dính sát hắn bày vẻ đầu hàng: “Giang Đạc, có thể cho em chút thể diện được sờ một chút không?”

- ---

Không biết mai có kịp edit không, nên hên xui tui up tiếp nhe