Hôm nay tay của tôi rất đau, cầm cái gì cũng run run, còn chưa giải quyết xong việc nghỉ học nữa.
Hôm nay sẽ đi đón Tiểu Z tan học, đáng tiếc trời đang đổ mưa, hạt mưa rơi rào rào xuống, tôi quên mang dù, nên ôm hộp bánh quy ở bên ngoài chờ.
Rất lâu sau, lâu đến mức chiếc xe ô tô lao nhanh như tên bắn tạt hết nước lên người tôi làm cả người tôi đầy bùn đất. May mắn là bánh quy không bị hỏng.
Lát sau tôi mới nhớ đến phải xem điện thoại, sắc trời đã tối, tôi cứ nghĩ Tiểu Z bị bắt ở lại rồi còn rất lo lắng nữa.
Kết quả là do tôi quá bất cẩn, quên xem tin nhắn, 3 tiếng trước Tiểu Z đã nói là tôi không cần phải chờ, người nhà đã lái xe đến đón cậu ấy rồi.
Tôi vui vẻ lại ngay, gửi đến một cái icon đáng yêu, nhắc nhở cậu ấy nhiệt độ đã xuống thấp rồi đừng để bị lạnh.
Cậu ấy trả lời OK.
Dầm mưa lâu quá nên tôi về nhà ngâm nước nóng không kịp...... Aizzzz.
Chuyện này nhắc nhở tôi phải thường xuyên chú ý đến điện thoại.
Hi vọng ngày mai A Lăng và Tiểu Z đều có thân thể khỏe mạnh.
Khỏe mạnh cái rắm á, tôi phun ra hai vòng khói sau đó rít một hơi thuốc rồi phun làn khói dày đặc ấy xuyên qua hai vòng khói kia, đứa nhỏ A Lăng này bị ngốc à, việc này mà còn cõng lên người mình?
Họ Thẩm cũng không gọi điện đến, chậc.
Tôi gảy gảy tàn thuốc, bóp tắt ánh sáng màu vỏ quýt kia đi, ánh lửa tắt ngúm trong tay tôi.
Cũng không đau lắm, không có cảm giác gì, tôi liếʍ liếʍ đầu ngón tay mình, đầu lưỡi nhanh chóng cuốn đi mùi thuốc lá còn vươn lại trên đầu ngón tay.
Vẫn là nicotin khiến cho tôi thấy thoải mái.
《26》
Không có gì đáng nói.
Hi vọng ngày mai vui vẻ.
《27》
Tất cả thuận lợi.
《28》
Bình an vui vẻ, mọi sự thuận lợi ~
Làm chuyện mà mình muốn làm là được rồi, A Lăng sẽ mãi mãi ủng hộ tiểu Z.
《29》
Thi đại học thuận lợi, tiểu Z tuyệt nhất!
Chúc tiểu Z thi đậu trường đại học mà mình muốn, cậu ấy đi đâu tôi sẽ đi đó.
《30》
Thật tuyệt, tiểu Z thi đậu Đại học A rồi, không hổ là tiểu Z!
Tôi tìm được công việc tại một tiệm bánh ngọt gần Đại học A, thật sự rất gần.
Sắp tới sinh nhật của tôi rồi, tiểu Z nói muốn chuẩn bị cho A Lăng một điều bất ngờ, tôi rất kích động, cũng rất chờ mong!
Thật muốn gói mình tặng cho cậu ấy, một tuần trước đó ngày nào tôi cũng tắm rửa ~
Hi vọng ngày mai tiểu Z có thể hôn hôn A Lăng.
《31》
Tôi được như ý nguyện rồi.
Hy vọng hằng năm đều có thể như hôm nay.
Còn lại ngày mai nói.
《32》
Ngoại trừ đau thì cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng tôi rất thỏa mãn rất thỏa mãn, vào thời khắc này tôi đã có được toàn bộ thế giới!
Là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nháy mắt tiến vào ấy tôi gần như bị xé làm hai nửa, tiểu Z nằm trên người A Lăng, cậu ấy không ngừng hôn, không ngừng dỗ dành tôi.
Bởi vì bỗng nhiên bị đau, tôi cứ mãi lẩm bẩm rồi giãy dụa.
Sau đó...... Đơn giản là mặt đỏ tim đập nhanh.
Tôi ngại quá, không nói nữa đâu. Lát nữa để chủ tiệm thấy thì cũng không tốt, tôi thừa lúc nghỉ ngơi mà lén viết đây này.
Đau lưng, chân chẳng có chút sức lực nào...... Thì ra sau đó sẽ như thế, ôi, tác dụng phụ lớn thật đó.
Hi vọng ngày mai tiểu Z và A Lăng vẫn như keo như sơn.
Chuyện phòng the, tôi không nhớ rõ lắm, trong trí nhớ là một mảnh mơ hồ, Thẩm Tuy Chu rất ít khi làm chuyện này với tôi, mỗi lần hình như cũng không tình nguyện lắm, cứ giống như tôi đang ép buộc thiếu nữ nhà lành vậy.
Rất chán mà...
Lúc đó còn không biết, trong lòng cứ vui mừng mãi, cho rằng ở bên người mình thích là tốt đẹp nhất.
Giờ cảm thấy mình thật là ngốc, không ngu thì thật sự không làm nổi chuyện này.
Tôi thả quyển nhật ký xuống, che dạ dày ra ngoài rót chén nước, nãy giờ An An cứ ngồi xổm ở cửa nhìn tôi mãi.
"Ngoan." Tôi cười cười với nó, lấy hai viên thuốc nhét bừa vào miệng.
Điện thoại gần như vô dụng đối với tôi, mỗi lần sạc đầy pin, đặt chỗ ấy một tuần cũng vẫn thế.
Tôi cất rượu mơ vào ngăn đông tủ lạnh, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng.
Còn khoảng 10 đến 20 ngày nữa là đến sinh nhật, tôi không muốn cứ ngơ ngơ ngác ngác thế này.
Cầm túi tiền, tôi quyết định xách túi xuống siêu thị ở tầng dưới mua đồ.
Không thể bởi vì chỉ còn có mỗi mình tôi, mà cuộc sống không có cảm giác nghi thức, tôi dắt An An cùng xuống lầu, tôi sợ tôi quên đường về nhà.
Tôi muốn gửi thư, nhưng mà tôi không có bạn qua thư, hộp thư ở đây cũng trở nên vô dụng.
Xem ra là bị đè nén quá lâu, muốn tìm một người để nói chuyện, thổ lộ tâm sự chất chồng trong lòng.
Nhưng tôi biết, sẽ không có người nào như vậy xuất hiện.
Siêu thị hôm nay lành lạnh, An An bị xích ở ngoài cửa, tôi bảo nó ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ, lát nữa tôi sẽ trở lại.
An An rất nghe lời, cứ lẳng lặng ngồi ở đó, ngồi một thấy buồn chán thì nằm xuống, dường như chuyện này đã rất quen thuộc với nó, nó chỉ làm theo các bước của quá trình chờ đợi mà thôi.
Nhưng tôi rất vui vẻ, bởi vì còn có một người chờ tôi như vậy.
Trong khi đồ đông lạnh, tôi mua bơ nhạt, phô mai cùng sữa bò tươi, cuối cùng mai bừa 2 loại hoa quả đóng hộp.
Bỗng cảm thấy tim đập nhanh và cảm giác khó chịu xộc lên mắt, mũi chua xót, tôi vội vàng gục đầu xuống, không muốn để người qua đường trông thấy thần sắc lúc này của tôi.
Bạn nói xem, bỗng nhiên nhìn thấy một người uể oải như đang bệnh đứng đó không nhúc nhích, mắt đỏ lên, thật đáng sợ biết bao nhiêu......
Nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt vào ngay thời khắc tôi cúi đầu xuống.
Rơi xuống mu bàn chân của tôi.
Tay trái vẫn rất đau, từ ba tiếng đồng hồ đó đến nay, gặp lạnh là tay tôi bắt đầu đau đớn, sợ là lúc va chạm đó kéo dài mãi tới nay.
Đợi cảm giác đau xót trong mũi biến mất, tôi mới ngẩng đầu, rời đi như đang chạy trốn.
Bởi vì tôi nhớ lại đêm đầu tiên đó, vị socola đen nguyên chất nhàn nhạt trong miệng của Thẩm Tuy Chu.
Cái mùi đó khiến tôi trầm mê.