Tôi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Ngài Đại Công tước.
Tại sao người này lại ở đây… Khi Ngài Đại Công tước nhìn thấy tôi, anh ta gấp gáp chạy đến.
"Nàng vẫn ổn chứ?"
Tôi chợt lùi lại một bước khi anh ta tiến đến và gật đầu.
"À vâng… tôi vẫn ổn."
"Nàng đã bị dọa sợ rồi phải không. Ta xin lỗi."
Người đánh xe đang giữ con ngựa bị kích động lại.
Tim tôi vẫn còn đập rất nhanh.
"Nắm lấy tay ta một lát đi."
Tôi bất giác đặt tay mình lên lòng bàn tay của Đại Công tước.
Sau đó, Ngài Đại Công tước nhẹ nhàng lật tay tôi lên và nhìn vào lòng bàn tay của tôi. Có vẻ tay tôi đã bị trầy khi bị đẩy ngã trước đó. Thật may mắn là con đường bằng phẳng, nếu không có lẽ tôi đã bị thương nặng hơn rồi.
"Tay nàng bị trầy hết rồi." Ngài Đại Công tước cau mày, không vui nói.
"Nàng có cảm thấy bị đau chỗ nào nữa không?"
"Vâng? À… Không, trừ tay tôi ra thì mọi thứ đều ổn cả."
Thật ra, khi ngã xuống, đầu gối tôi cũng đập xuống nền đất. Tôi thấy hơi đau, nhưng tôi nghĩ mình không cần nói cho anh ta.
Nghĩ lại thì… vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Chắc chắn không phải do tôi tưởng tượng ra. Thời gian thật sự đã ngừng lại. Nếu không tôi đã chết dưới xe ngựa rồi.
Tôi rùng mình nhớ lại khung cảnh vừa rồi.
"Nàng thật sự cảm thấy ổn chứ?" Thấy khuôn mặt trắng bệch của tôi, Đại Công tước hỏi.
"Vâng."
"Người có bị sao không, Tiểu thư?" Người đánh xe đã kiểm soát được con ngựa, tiến đến, run rẩy hỏi.
Tôi mỉm cười, gật đầu.
"Đừng lo lắng, ta không sao."
"Rất xin lỗi. Này! Tại sao anh lại đẩy Tiểu thư ra vậy hả?"
Nghe thấy vậy, người đánh xe đã đẩy tôi ra lập tức cúi đầu.
"Tôi… tôi xin lỗi."
"Anh nói với tôi làm gì. Xin lỗi Tiểu thư suýt gặp nguy hiểm này đi."
"Tôi xin lỗi, thưa Tiểu thư."
Nhìn xuống dáng vẻ của người đánh xe, tôi thầm thở dài.
Kể từ lúc đặt chân đến dinh thự này, tôi không gặp chuyện gì tốt lành cả.
"Được rồi. Mang ngựa đến đây đi."
"Nhưng mà… việc này khó cho tôi quá."
"Có chuyện gì sao?" Đại Công tước nãy giờ đang đứng một bên lắng nghe, cất giọng hỏi.
Đúng rồi, có Ngài Đại Công tước ở đây mà. Có lẽ họ sẽ không từ chối Đại Công tước. Vậy thì, mình có nên lợi dùng Ngài ấy một lát không nhỉ?Tôi thì thầm với Đại Công tước.
"Ngài có thể cho tôi mượn cỗ xe ngựa được không?"
"Xe ngựa sao?"
"Tôi muốn đến khách sạn. Nhưng những người đánh xe ở đây không muốn cho tôi mượn. Vậy nên Ngài có thể cho tôi mượn của Ngài một lát được không?"
Ngài Đại Công tước cau mày nghe tôi nói, sau đó nghiêm túc nói.
"Được thôi, cứ dùng đi."
Giờ chỉ cần nói người đánh xe đem ngựa lại đây.
"Đem một con ngựa tới đây."
"Nhưng mà…"
Tôi đã đoán được người đánh xe sẽ không nghe lệnh của mình. Nhưng tôi đã có một lý do để anh ta không thể từ chối.
"Không phải cho ta. Ta không nghĩ ngựa của Ngài Đại Công tước còn có thể di chuyển được nữa. Đúng không, thưa Ngài?"
"Đúng vậy. Cho ta mượn một vài con ngựa. Hôm nay ta đến đây để bàn việc, nhưng có lẽ hôm nay không phải một ngày tốt."
"A! Vâng tôi sẽ đem ngựa đến ngay. Xin Ngài đợi một lát."
Nghe thấy lời Đại Công tước, người đánh xe lập tức thay đổi thái độ và nhanh chóng chạy đi. Không lâu sau, anh ta quay lại với hai con ngựa khỏe mạnh.
Tôi bật cười khi nhìn thấy cảnh đó.
"Tôi đem đến rồi đây!"
"Cảm ơn. Đưa nó cho tôi để nối với xe ngựa." Người đánh xe của Đại Công tước nói.
Cỗ xe ngựa đưa tôi ra khỏi đây nhanh chóng được hoàn thiện.
Không do dự, tôi bước lên xe.
Người đánh xe kia hoảng hốt.
"Đi thôi."
"Đi thôi."
Khi tôi và Đại Công tước cùng lúc ra lệnh, người đánh xe quay cỗ xe ngựa lại, rời khỏi dinh thự.
Tôi nhìn dinh thự Hầu tước từ từ biến mất qua khung cửa, thở dài. Tôi hi vọng sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi đó lần nào nữa.
Nghĩ lại thì Ngài Đại Công tước đã nói mình có việc cần bàn với Hầu tước. Tại sao anh ta lại đi theo tôi?
Nếu là vì không có xe ngựa thì anh ta có thể mượn Hầu tước một cái mà.
"Không phải Ngài nói mình có việc ở đó sao?"
Đại Công tước đang nhìn ra cửa sổ, khi nghe thấy câu hỏi, di chuyển ánh mắt sang phía tôi.
Anh ta im lặng một lúc sau đó nói.
"Không phải chuyện quan trọng gì đâu. Nàng đừng lo lắng."
Anh ta đã luôn thân thiện nhưng bây giờ đang vạch ra giới hạn.
Sao mình lại thấy khó chịu thế nhỉ? Tôi nhíu mày khi thấy bản thân đột ngột khó chịu không rõ lý do.
Tôi tự nhủ là vì chuyện của Hầu tước khiến tôi bị đau đầu, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không thoải mái cho lắm.
"Nhân tiện, nàng có thể giải thích cho ta chuyện gì đã xảy ra được không?"
Tôi không thể đáp ứng yêu cầu của Đại Công tước. Dù cho mối quan hệ giữa chúng tôi không tốt, nhưng vẫn khó để nói với người khác mâu thuẫn trong căn nhà đó.
"... Tôi không thể nói chi tiết, nhưng Hầu tước bắt tôi ở lại dinh thự trong khi tôi không muốn như vậy."
"Vậy nên đó là lý do người đánh xe không cho nàng mượn xe ngựa."
Tôi im lặng.
Ngài Đại Công tước gật đầu và không hỏi thêm nữa. Tôi rất cảm kích trước sự cân nhắc của anh ta.
Chúng tôi di chuyển trong im lặng khoảng một lúc. Sau đó, Đại Công tước đột nhiên mở lời.
"Nếu nàng không phiền thì có thể đến dinh thự của ta."
"Thật xin lỗi nhưng tôi phải từ chối thôi. Tôi không muốn làm phiền Ngài thêm nữa."
Thật ra đây chỉ là lý do phụ. Cái chính là tôi vẫn không thể tin tưởng Đại Công tước này lắm.
Chúng tôi chỉ mới quen biết nhau được hai ngày. Vì vậy tôi không thể nào không nghi ngờ ý tốt của anh ta.
Nghe thấy lời từ chối của tôi, Ngài Đại Công tước nhẹ nhàng mỉm cười và nói.
"Ta được báo là quản gia và hiệp sĩ nhà Sorne đã đến khách sạn tìm nàng."
"Sao Ngài…"
Đại Công tước nghiêng đầu.
"Tai mắt ở thủ đô nhiều hơn nàng nghĩ đấy." Anh ta tự bật cười vì câu nhận xét của mình.
"Không có gì đảm bảo là người của Hầu tước sẽ không quay trở lại cả."
"..."
Tôi không thể phản bác được sự thật này.
"Ta sẽ đảm bảo an toàn cho nàng. Chẳng phải sẽ rắc rối cho ta nếu để thánh nữ mình đem về thủ đô gặp phiền phức hay sao?"
"Xin hãy chăm sóc tôi… khoảng thời gian này."
Một ý cười nhạt xuất hiện trên mặt Đại Công tước.
"Không có gì."
**************
Tôi đã được nghe chuyện về dinh thự của Đại Công tước rất nhiều lần.
Được biết đến với cái tên Ngọn Lửa Xanh. Truyền thuyết kể rằng người ta đã dùng trái tim của một con rồng phun lửa xanh trong lúc xây dựng nên dinh thự này. Và trên thực tế, dinh thự này cũng được sơn màu xanh biển.
Nhìn dinh thự này giống như trong truyện cổ tích vậy. Thật ra cũng không quá khi gọi nó là lâu đài.
"Vào thôi."
"Vâng."
Tôi đi theo sau Đại Công tước vào dinh thự. Sau đó tôi nhìn thấy người hầu đang xếp hàng đứng đợi chủ nhân ở cổng chính.
"Chào mừng Ngài đã về. Người bên cạnh Ngài là?"
"Nàng ấy là khách sẽ ở đây một thời gian. Hãy phục vụ nàng ấy chu đáo."
"Tên tôi là Adelia. Xin được giúp đỡ."
Khi tôi tiến lên nói tên của mình, người có vẻ là quản gia bỗng mở to đôi mắt.
"Ôi chao, hân hạnh được gặp cô."
"Nàng ấy, là khách của ta."
"Tôi sẽ dẫn cô đi xem phòng trước."
Tôi nhìn Đại Công tước, anh ta gật đầu biểu ý cho phép tôi đi theo quản gia.
"Cô có thể ở đây."
Quản gia dẫn tôi đến một căn phòng lớn ở tầng hai.
"Tôi vẫn chưa kịp giới thiệu. Tên tôi là Darren, quản gia phụ trách dinh thự này."
"Rất hân hạnh, Darren."
"Nếu cô cần gì hay cảm thấy không thoải mái, cứ nói cho tôi biết."
Quản gia Darren lịch sự cúi chào và đi ra.
Tôi nhìn quanh căn phòng, cảm thán. Căn phòng này còn lớn hơn nhiều lần nơi rộng nhất ở dinh thự Hầu tước.
Trời đã bắt đầu tối.
Tôi đặt hành lý lên ghế và nằm xuống giường. Khẽ nhắm mắt, những chuyện xảy ra trong hai ngày vừa qua hiện lên trong đầu tôi.
Sao mình lại bị cuốn vào cốt truyện nữa rồi? Nhớ đến lòng tốt của Đại Công tước, tôi do dự.
Anh ta bắt đầu đối tốt với mình từ khi nào? Nghĩ lại thì ngay từ đầu anh ta đã như vậy rồi.
Người bình thường sẽ nhăn mày khi nhìn thấy tôi vì những tai tiếng trước đây. Nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút gì đó hứng thú. Chẳng phải anh ta đã hỏi xin ở lại vào buổi tối hay sao?
Nghĩ đến sự kiện đó, tôi bật cười.
Có lẽ nào anh ta mời mình đến dinh thự này để trả ơn lúc đó sao? Không thể nào.
Có thể anh ta làm thế vì tôi có khả năng sẽ trở thành thánh nữ.
Rất nhiều suy nghĩ vụt qua đầu tôi.
Tôi ngồi dậy, lấy con búp bê Pepe từ trong túi hành lý ra. Nó đã bị dính bụi bẩn.
Nghĩ đến đôi tay nhỏ bé của Emily đã làm ra nó, tôi mỉm cười.
"May mắn à…"
Tôi nhẹ nhàng phủi bụi trên mặt con búp bê và đặt nó cạnh giường.
Hy vọng nó có thể đem lại phép màu.