Chương 1

1.

Sau khi bị xe đâm, tôi đã xuyên không thành nữ thư ký của một ông chủ độc ác.

Ông chủ ấy là Lục Cảnh Từ, một nhân vật phản diện đẹp trai, mạnh mẽ nhưng bi kịch.

Lục Cảnh Từ dù còn trẻ đã xây dựng được đế chế kinh doanh của riêng mình.

Bi kịch bắt đầu từ khi Lục Cảnh Từ gặp tai nạn xe cộ khiến anh đã bị tàn tật cả hai chân, phải ngồi xe lăn cho những ngày còn lại của cuộc đời.

Những khuyết tật trên cơ thể, sự phản bội của bạn bè, lừa dối của bạn gái đã từng bước đẩy Lục Cảnh Từ vào con đường "hắc hóa", và cuối cùng anh đã tự tử trong văn phòng sau khi nhận lệnh bắt giữ vì thuê sát thủ người g.i.ế.t người.

Trong tiểu thuyết, sau khi chân bị tàn tật, Lục Cảnh Từ bắt đầu xuất hiện những xu hướng trầm cảm và nổi loạn, nhưng xung quanh không có ai quan tâm đến anh.

Nhiều độc giả thấy thương cho con đường hắc hóa của nhân vật phản diện, cho rằng anh chỉ là

bị bệnh. Họ tin rằng nếu có một người đồng hành cùng anh thì có thể ngăn chặn việc anh hắc hoá.

Vậy nên, sau khi bị xe đâm c.h.ế.t, tôi đã xuyên không trở thành nữ thư ký của anh ấy. Để một người bị xe đâm c.h.ế.t cứu rỗi một người bị xe đâm nhưng không c.h.ế.t. Đây là trò đùa ngớ ngẩn cỡ nào!

[Hệ thống, tôi có phải là một cô bé hèn mọn không?]

[Chủ nhân, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể tái sinh thành người giàu có.]

[Ha ha ha ha, nhìn người quả nhiên rất chuẩn.]

Lục Cảnh Từ có tính cách khá kiêu ngạo, chính vì vậy, anh càng không thể chấp nhận sự thật là mình bị tàn tật.

Ngày phỏng vấn, quản gia nhắc nhở tôi phải nhớ kỹ không được dùng những từ như "tàn tật", "chạy", "nhảy" trước mặt ngài ấy, và nhất định không được nói đến cái c.h.ế.t.

Tôi ghi nhớ trong lòng, kết quả là vừa vào cửa đứng yên, một cái cốc thủy tinh liền vỡ tung bên cạnh tôi. Cậu thanh niên mặc vest ngồi trên xe lăn, xung quanh là một đống hỗn độn, những cái cốc và đĩa vỡ, những cái nĩa bị bẻ cong...

Lục Cảnh Từ: "Cút hết! Tất cả cút ra ngoài."

Tôi nhặt lên cái khung ảnh rơi gần chân, kính đã vỡ nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra người đàn ông trong hình.

Bức ảnh chụp Lục Cảnh Từ hồi cấp ba, mặc đồng phục trắng xanh, đứng trên bục nhận giải của ngày hội thể thao, cậu thanh niên cười rất tự do và dũng cảm.

Bức ảnh này hẳn là lần cuối cùng anh tham gia ngày hội thể thao và chụp lại nó.

Tôi phớt lờ ánh mắt của Lục Cảnh Từ, sau khi lấy ra mảnh kính vỡ của khung hình, tiếp tục đặt nó lên tủ kính.

Lục Cảnh Từ: "Cút đi, tôi không muốn thấy cô."

Tôi dùng chân đẩy những mảnh thủy tinh vụn xung quanh ra xa, tiến lại gần và nắm lấy tay vịn của chiếc xe lăn.

Cậu chàng này thật là vô lễ, tôi đã kiên nhẫn lắm rồi.

"Nếu anh thực sự không muốn nghe lý lịch của tôi, tôi đây cũng biết ít nhiều về quyền cước đấy."

Lục Cảnh Từ:?

Hệ thống:?

[Hệ thống, không được đánh người phản diện!! Cô là người cứu rỗi, không phải biếи ŧɦái.]

Tôi đương nhiên biết. Làm sao tôi, người chị tốt bụng và mềm lòng, có thể thực sự đánh cậu ấy, hơn nữa cậu ấy trong tình trạng này cũng không cần phải đánh.

Trong sự tò mò của Lục Cảnh Từ, tôi cố tình đẩy chiếc xe lăn đến bức tường trắng duy nhất trong phòng.

"Hãy đối diện với tường và suy nghĩ về bản thân đi, em trai ngoan."

"Nhìn anh cũng chẳng muốn ăn cơm. Để tôi giúp anh ăn hết vậy."