Chương 8: Hai người họ không hợp nhau đâu.

Sáng sớm, Giang Trì tỉnh dậy từ giấc ngủ.

Anh mơ màng bước ra khỏi phòng, phát hiện Tần Yến đã rời đi.

Phòng ngủ chính trên tầng hai được dọn dẹp rất gọn gàng, không hề có dấu vết của ai đã ở qua đêm hôm qua.

Trên tủ đầu giường có một tờ giấy ghi chú, nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ, như mây trôi nước chảy. Mặc dù chỉ có vài chữ ngắn gọn nhưng vẫn thể hiện rõ người viết có nét chữ tuyệt đẹp.

【Người nhà họ Tần đến đón tôi rồi, tôi về trước. Cảm ơn vì sự tiếp đãi.】

Giang Trì liếc qua tờ giấy, rồi cất nó vào ngăn kéo.

Căn hộ trống vắng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Phòng rất yên tĩnh, không có chút hơi người, dường như từ đầu đến cuối chỉ có mình Giang Trì ở đây. Những chuyện xảy ra ngày hôm qua càng giống như một giấc mộng hoang đường.

Giang Trì mệt mỏi ngã xuống giường, trước mắt là trần nhà trắng xóa, trong căn phòng xa lạ này, anh lại một lần nữa chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào trong sách.

Nếu không có niềm tin mãnh liệt phải cứu Quý Du thoát khỏi nhà họ Tần, việc đột ngột bước vào thế giới trong sách sẽ khiến Giang Trì hoàn toàn không biết mình nên làm gì.

Nguyên chủ là một người hoàn toàn khác với Giang Trì.

Giang Trì không có ý định đóng vai nguyên chủ. Dù cuộc gặp gỡ với anh cả Giang Phong hôm qua rất ngắn ngủi nhưng đã để lộ nhiều sơ hở. May mắn là lúc đó Giang Phong chỉ tập trung vào việc nổi giận nên không nhận ra Giang Trì trước mặt mình đã không còn là “Giang Trì” như trước nữa.

Việc người em trai đột nhiên như biến thành một người khác, có lẽ không ai có thể chấp nhận ngay lập tức. Huống hồ là những nguyên nhân đằng sau sự thay đổi này, bản thân Giang Trì còn không rõ, càng không biết nên bắt đầu từ đâu để giải thích.

Ngoài anh cả, Giang Trì còn có cha mẹ và những người thân khác, anh phải cân nhắc đến tất cả các khả năng.

Nếu họ không chấp nhận được thì sao?

Đúng là càng gần quê nhà càng thêm sợ hãi, đối diện với Quý Du – người lần đầu tiên anh gặp, Giang Trì có thể thẳng thắn thừa nhận chuyện mình xuyên vào sách, nhưng trước những người thân có mối liên hệ máu mủ, anh lại do dự không dám nói ra.

Giang Trì không dám mạo hiểm. Anh cần thời gian để chấp nhận việc mình xuyên vào sách và gia đình của thế giới này cũng cần thời gian để từ từ chấp nhận sự thay đổi của anh. Việc vội vàng tiết lộ không phải là một lựa chọn tốt, với bất kỳ ai cũng đều không có lợi.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu Giang Trì biết sớm gia đình anh cũng ở trong thế giới này, chắc chắn anh sẽ không hành xử một cách tùy tiện như vậy và không lao vào lễ cưới của người khác để cõng Quý Du rồi bỏ chạy.

Nếu chuyện này mà đến tai cha anh, ông ấy chắc sẽ đánh gãy chân anh mất.

Giang Trì chống tay lên trán, thầm cầu nguyện nhà họ Tần đừng đến tìm nhà anh để mách lẻo.

Anh thật sự không biết phải giải thích hành động của mình thế nào!

Quý Du chắc sẽ không bán đứng mình... đúng không?

Giang Trì suy đi tính lại, vẫn không thể ngồi yên được.

Việc Quý Du biến mất một cách kỳ lạ ngay tại lễ cưới chắc chắn cần có một lời giải thích với nhà họ Tần. Nếu Quý Du nói thật, nhà họ Tần chắc chắn sẽ tìm đến nhà họ Giang để đòi lời giải thích, nhưng nếu Quý Du không chịu nói tên Giang Trì, người gặp rắc rối sẽ là cậu ấy.

Giang Trì tự trách bản thân quá bốc đồng, máu nóng dâng lên mà không nghĩ đến hậu quả, cứ thế đưa Quý Du ra khỏi đó.

Hành động này chẳng khác gì đẩy Quý Du vào tình huống khó xử.

Anh cảm thấy như vô tình mắc vào một hiệu ứng kiểu Oedipus【1】, không nhận ra mình đã trở thành kẻ thúc đẩy lời tiên đoán thành sự thật.

Giang Trì đưa Quý Du ra khỏi lễ cưới, vốn là để tránh cậu ấy phải chịu ấm ức ở nhà họ Tần, nhưng chính hành động đó lại tạo ra tình cảnh khó khăn đầu tiên cho Quý Du tại nhà họ Tần.

Có khi nào giữa Quý Du và Tần Yến vốn dĩ không có mâu thuẫn gì không?

Nếu chính hành động của Giang Trì lại khiến Tần Yến mất lòng tin vào Quý Du... thậm chí vô tình thúc đẩy cái kết bi thảm của Quý Du sau này thì sao?

【1】Hiệu ứng Oedipus: Một khái niệm trong tâm lý học và phân tâm học, đề cập đến một nghịch lý trong đó những nỗ lực tránh một điều gì đó cuối cùng lại dẫn đến chính điều đó xảy ra.

Vậy chẳng phải anh sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao?!

Càng nghĩ về nhân quả, Giang Trì càng thấy rối rắm.

Khi anh còn đang do dự, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, khiến Giang Trì giật mình.

Trên màn hình hiện lên tên người gọi: Hồng Tử Tiêu.

Cái tên này Giang Trì rất quen thuộc, là một nhân vật từng xuất hiện trong tiểu thuyết.

Thiếu gia nhà họ Hồng, trong tiểu thuyết được gọi là “người theo chủ nghĩa chân hương”.

Trong nguyên tác, ở giai đoạn đầu, Hồng Tử Tiêu khinh thường Quý Du, thường xuyên mỉa mai, chế giễu cậu ấy ở mọi nơi. Thế nhưng sau khi trải qua một loạt sự kiện, vị thiếu gia này phải "ngậm ngùi" thừa nhận mình đã thích nhân vật thụ chính, thậm chí nhiều lần đối đầu với Tần Yến. Cuối cùng, anh ta bị Tần Yến "tống cổ" đi, rời khỏi quê nhà.

Sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng trong cốt truyện khiến Giang Trì bỗng cảm thấy lo lắng.

Ngón tay lướt trên màn hình, Giang Trì nhận cuộc gọi.

Giọng nói lười biếng của Hồng Tử Tiêu vang lên, nghe có vẻ như rất quen thuộc với nguyên chủ.

“Nhị công tử nhà họ Giang, sao không trả lời tin nhắn WeChat của tôi?”

Giang Trì đáp: “Tin nhắn quá nhiều, tôi chưa kịp xem.”

Hồng Tử Tiêu cười hề hề, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nhị công tử bận rộn như thế, không trả lời tin nhắn WeChat cũng là chuyện bình thường.”

Giang Trì: “.......”

Dựa vào vài câu nói đó, Giang Trì đoán nguyên chủ và Hồng Tử Tiêu hẳn là bạn bè khá thân thiết.

Giang Trì không vòng vo, hỏi thẳng: “Hồng Tử Tiêu, sáng sớm thế này, rốt cuộc cậu có chuyện gì?”

Hồng Tử Tiêu cũng thẳng thắn đáp: “Nghe nói hôn lễ nhà họ Tần bị hủy, hôm qua cậu ở hiện trường mà, có nghe được tin tức gì không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Trì thì biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng có biết cũng chẳng thể nói ra được.

Không biết trả lời thế nào, Giang Trì chỉ đành hỏi ngược lại: “Bên ngoài đang đồn thế nào?”

Hồng Tử Tiêu thông tin nhanh nhạy, lập tức nói: “Nghe nói Tần Yến tỉnh lại rồi.”

“Tần Yến tỉnh lại rồi?!”

Giang Trì giật mình kêu lên bật dậy khỏi giường, cảm thấy vô cùng khó tin: “Vậy thì cậu ta còn cần kết hôn xung hỉ nữa không? Chẳng lẽ không cần cưới Quý Du nữa?”

Hồng Tử Tiêu trả lời: “Cái đó thì tôi không rõ, thái độ của cậu ta không rõ ràng lắm. Nhưng người nhà họ Quý sợ Tần gia hối hận, sáng sớm đã đến Tần trạch, nói là giục Tần Yến nhanh chóng cưới Quý Du.”

Nghe tin này, Giang Trì càng không thể ngồi yên, vừa lục quần áo trong tủ vừa nói: “Không được, không thể để Quý Du và Tần Yến kết hôn, hai người họ không hợp nhau đâu.”