Chương 55

Khi ăn cơm tối, Hoàng Kiệt đến mang theo Trang Dịch đến trung tâm nơi đóng quân, cùng mọi người dựng đống lửa nướng một vài món ăn dân dã ban ngày học viên săn bắn được, Trang Dịch gặp được đám người quen Chu Thiệu, cũng nhìn thấy Thượng Thanh Vân đã lên cấp bốn.

Về chuyện đã xảy ra sau khi tiểu đội bảy người Trang Dịch, Lục Duẫn Vi tẩu tán với mọi người, mặc dù bảy người cũng không muốn đề cập, nhưng là lão sư dẫn bọn họ trở về trong lúc ngẫu nhiên có nói về việc mẫu tinh tinh, mọi người lập tức căn cứ cái này phân tán tư duy, rất nhanh cũng đoán được đại bộ phận chân tướng.

Mọi người đều biết Thượng Thanh Vân làm mặt mẫu tinh tinh bị thương, mặc dù cũng bởi vậy bị mẫu tinh tinh ném đi rất xa, ngất đi, nhưng là nhờ cái này mà tấn cấp, dùng thân phận năm nhất lên tới cấp bốn, Thượng Thanh Vân kéo dài truyền kỳ thực lực của hắn vượt qua đệ tử cùng niên cấp ba cấp, tương đương với học viên năm thứ tư, địa vị của hắn trong mắt học viên niên cấp cao tự nhiên cũng tăng lên, tất cả mọi người hết sức vui vẻ lui tới nói chuyện với quý tộc thiên tài như Thượng Thanh Vân.

Nhưng mà, đợi sau khi Trang Dịch đến, tình huống đã thoáng xảy ra một chút thay đổi, không ít người vây quanh Thượng Thanh Vân nói chuyện phiếm, ánh mắt đều không tự giác nhìn về phía Trang Dịch.

Thượng Thanh Vân đã ở nơi đóng quân hai ngày, người muốn nhìn hoặc muốn hiểu hắn, sớm đã đã nghiền, mà Trang Dịch là hôm nay vừa tới, tên của Trang Dịch lúc trước đã sớm truyền khắp trường học, người năm nhất và năm tư đã có chút ít quen thuộc với Trang Dịch, một số người năm hai và năm ba lại vẫn còn chưa có cơ hội nhìn thấy hắn đâu.

Chuyện của Thượng Thanh Vân có thể bị mọi người phân giải, chuyện của Trang Dịch cũng tự nhiên khuếch tán không ít, mặc dù không ít là nhờ tác dụng của Trương Triết cùng Vương Hàn, nhưng là Trang Dịch dùng thân phận một hồn sư cấp hai, lại thu phục được một ma thú cấp năm, hơn nữa đơn thương độc mã lấy trứng Thôn Thiên Cự Ưng về, đây đều là sự thật không thể phủ nhận.

Sau khi Trang Dịch mang theo Lôi Tu đến, bất luận là Trang Dịch ngoại hình thanh nhã, hay là Lôi Tu khí thế uy phong lẫm lẫm, đều khuất phục không ít nam nữ sinh năm hai và năm ba.

Từ từ, cũng có vài người năm hai và năm ba chủ động tới nói chuyện, đối với những đồng học không có ác ý này, đám người Trang Dịch tự nhiên vui vẻ tiếp nhận, mọi người nói về chuyến rèn luyện gặp nhiều nguy hiểm ở Rừng rậm Ma thú lần này, bầu không khí càng thêm hòa hợp.

Ngày kế tiếp, toàn thể các hồn sư ở nơi đóng quân khởi hành, đi về doanh địa bên ngoài Rừng rậm Ma thú.

Khác với lúc đi vào, đường xá từ nơi đóng quân trở lại doanh địa đã được các lão sư đến đây nghĩ cách cứu viện đồng học thanh lý qua, lần này mọi người trở về, ma thú trên đường đều bị lão sư tạm thời xua đuổi, dã thú thấy thế, cũng sợ tới mức không dám tới đây, bởi vậy đoạn đường này đi thông suốt vô cùng, mọi người lợi dụng điều này tăng tốc đi tới, rốt cuộc trở lại doanh địa trước khi trời tối, mà khiến người kinh ngạc là, có không ít đệ tử trở về còn sớm hơn bọn họ, trong đó Trang Dịch còn gặp được Lâm Duệ.

“Trang Dịch! Hoàng Kiệt!” Lâm Duệ đang múc nước trong doanh địa thấy một đám lớn người trở về, ngẩng đầu liền thấy được Lôi Tu bắt mắt nhất trong đội ngũ, cũng nhanh chóng thấy được đám Trang Dịch, nhanh chóng giơ tay, gọi tên bọn họ.

Trang Dịch cùng vài người lớp phụ hồn sư năm nhẩ thấy Lâm Duệ vậy mà đã ở bên trong, vội vàng đi qua.

Doanh địa này xây dựng trước khi tiến vào Rừng rậm Ma thú, lúc ấy còn nghiêm khắc chia ra khu vực của từng niên cấp, thấy đến khu vực của năm nhất, sau khi đám Trang Dịch nói qua với Lục Duẫn Vi Từ Lăng bọn họ, nhanh chóng đi đến chỗ Lâm Duệ.

Bởi vì có vài ngày kinh nghiệm sinh hoạt trong Rừng rậm Ma thú, mỗi người ở đây, từ ban đầu hoàn toàn không biết dựng lều, đến hiện tại mỗi động tác đều nhanh chóng vô cùng, đợi sau khi mọi người phân phó chỗ ở xong, nhao nhao ngồi cùng một chỗ, một bên nghỉ ngơi, một bên nói với nhau chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

“Ta còn nghĩ các ngươi lúc nào mới trở về đâu, một mực lo lắng các ngươi có thể phát sinh vấn đề gì hay không, tất cả mọi người không có việc gì, thật sự là quá tốt!” Sau một lát nghỉ ngơi, Lâm Duệ nhìn mọi người, cười ha hả nói.

“Lâm Duệ, ngươi làm sao về doanh địa nhanh như vậy?” Hoàng Kiệt nghi ngờ hỏi Lâm Duệ.

Lâm Duệ lập tức đem nguyên nhân nói ra từ đầu đến cuối. Thì ra là sau khi Sâm Lâm Tượng cấp bảy tập kích mọi người, bởi vì cây cối sụp đổ, mọi người hoảng hốt chạy trốn bừa, đều tự bị mất phương hướng, có ít người trốn cách doanh địa khá xa, lại cách nơi đóng quân của năm hai và năm ba khá gần, lão sư liền mang bọn họ về nơi đóng quân, mà giống như đám Lâm Duệ, khi được lão sư phát hiện đã cách khá gần doanh địa, liền dứt khoát mang về doanh địa bên ngoài Rừng rậm Ma thú, để cho bọn họ ở chỗ này chờ đợi những người khác trở về.

“Vận khí của ta xem như tương đối tốt, không bị thương tích gì, ở ngày thứ ba đã được lão sư tìm thấy, sau đó lập tức mang về, liên tiếp mấy ngày nay cũng có mấy đệ tử được lão sư mang về, đều là bị một vài vết thương kỳ quái, mặc dù người chữa trị của trường học có thể áp chế, nhưng lại cần phải điều dưỡng thời gian dài, cho nên được đưa về trường học trước.”

Lâm Duệ nói với mọi người tình huống của doanh địa mấy ngày nay, Trang Dịch thấy khóe miệng của hắn mang cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, cười hỏi: “Xảy ra chuyện gì chuyện tốt, vui vẻ như vậy.”

“Hắc hắc.” Lâm Duệ chớp chớp mắt với Trang Dịch, “Ngày hôm đó khi đυ.ng phải Sâm Lâm Tượng, ta quá sốt ruột, cũng không chạy biết như thế nào, chạy đến rừng phía đông, đi vào khu vực màu cam, đợi sau khi Sâm Lâm Tượng biến mất, ta phát hiện cùng chạy vào với ta có không ít người, Tưởng Tuyên cũng ở bên trong.”

“Tưởng Tuyên?” Bầu không khí vốn đang nhẹ nhõm, bởi vì xuất hiện cái tên Tưởng Tuyên này, lập tức trở nên có chút không thoải mái. Ngày hôm đó sở dĩ sẽ dẫn Sâm Lâm Tượng cấp bảy dẫn tới, Tưởng Tuyên tuyệt đối là phải chịu trách nhiệm lớn nhất, mặc dù trừ Trang Dịch ra, người khác không rõ ràng lắm Tưởng Tuyên rốt cuộc đã làm cái gì, nhưng mà có thể làm cho Sâm Lâm Tượng cấp bảy không để ý tính mạng, nổi giận xung phong liều chết tới đây, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt gì.

Kết quả sau khi Sâm Lâm Tượng xuất hiện, tất cả mọi người chém gϊếŧ ở tiền tuyến ngăn trở Sâm Lâm Tượng, đầu sỏ gây tội Tưởng Tuyên lại là kẻ đầu tiên biến mất không thấy, dù cho chuyện này không phải Tưởng Tuyên gây ra, tác phong lâm trận bỏ chạy này của hắn cũng khiến cho mọi người thấy xấu hổ. Tưởng Tuyên làm phụ hồn sư hệ chữa trị, xuất thân tốt, thiên phú cao, mặc dù thái độ bình thường làm cho người ta không thích, nhưng trong đệ tử như trước có không ít người sùng bái, có người ngưỡng mộ mỹ mạo của hắn, vô cùng ái mộ Tưởng Tuyên, có người lại coi trọng năng lực của hắn, dù sao tầm quan trọng của hồn sư hệ chữa trị không cần nói cũng biết, tại thời khắc chiến đấu mấu chốt, có thể ngăn cơn sóng dữ, kết quả Tưởng Tuyên lại chạy như vậy, làm hại tất cả mọi người lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm!

Mọi người lúc trước vội vàng chạy trối chết, dù là hận Tưởng Tuyên nghiến răng nghiến lợi, cũng lười nói hắn, dù sao trước bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, lúc này trở lại doanh địa bên ngoài Rừng rậm Ma thú, khi nghe tin tức về Tưởng Tuyên, biểu tình của tất cả mọi người đều âm trầm xuống.

Học viện Bardon chú trọng đoàn đội tinh thần nhất, từ nội dung mỗi cuộc thi, còn có hàng năm tiến vào Rừng rậm Ma thú rèn luyện là nhìn ra được, dưới sự tận lực dẫn đường của trường học, đệ tử cũng cực kỳ coi trọng phương diện này. Ngày đó Tưởng Tuyên dám lâm trận bỏ chạy, quả thực chọc tới vảy ngược của tất cả mọi người.

“Tưởng Tuyên cùng chỗ với ngươi, như vậy hiện tại hắn cũng ở trong doanh địa?” Vệ Cẩn nhíu mày hỏi.

“Không ở.” Lâm Duệ cười xấu xa nói, “Không phải vừa rồi ta đã nói có một nhóm người bởi vì vết thương kỳ quái, đã bị mang về trước.”

Thấy tất cả mọi người tò mò nhìn hắn, Lâm Duệ thắt đủ nút, mới chậm rãi nói: “Ngày hôm đó chúng ta chạy trốn về phía Đông, phía Đông sở dĩ bị đánh dấu thành khu vực màu càm, là bởi vì đám ong mật bên trong đúng không… Chúng ta lúc ấy tổng cộng có năm sáu người, vì chạy trối chết nên lao đi rất nhanh, cầm máy xin trợ giúp trên tay, ngay cả ba lô cũng ném, tất cả mọi người đã không có lương thực, sau khi chạy trốn đói bụng muốn chết, ta đề nghị mọi người đi phụ cận hái trái cây cùng cỏ dại, nhưng là Tưởng Tuyên lại phản đối. Thực lực của Tưởng Tuyên là cao nhất trong đám chúng ta, hơn nữa hắn lại xuất thân thế gia, hắn yêu cầu chúng ta đi đào mật của ong bình thường về ăn.

Ngay từ đầu hoàn hảo, quả thực chúng ta đều thành công, ong mật bình thường mặc dù đáng ghét, nhưng là trong chúng ta có ngự hồn sư, có thể ngăn cản, kết quả sau khi ăn được mấy lần, đã dẫn ong cấp một trong khu vực màu cam ra, những con ong bình thường kia là được ong cấp một quản lý, đại khái bị chúng ta rút không ít mật ong, chuyện này bị ong cấp một biết được, ngay từ đầu ong cấp một cũng không làm gì được chúng ta, kết quả dưới sự chỉ huy của ong chúa, bắt đầu tiến hành tấn công chúng ta, mặc dù chỉnh thể cấp bậc của chúng ta cao hơn bầy ong cấp một, chỉ cần duy trì hồn lực là có thể ngăn cản, nhưng là số lượng ong cấp một nhiều lắm, chúng ta không có khả năng mỗi thời mỗi khắc đều dùng hồn lực chịu đựng, cho nên rất nhanh ong cấp một đã xé rách phòng ngự của chúng ta, bắt đầu đuổi theo, mà chúng ta chỉ có thể chạy.

Lúc đó chúng ta có đi qua một con sông nhỏ, ong mật sợ nước, sẽ không đuổi theo vào trong nước, ta đề nghị tất cả mọi người nhảy vào trong nước tạm tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng là Tưởng Tuyên bởi vì trong nước có rất nhiều nhuyễn trùng tướng mạo buồn nôn, chết sống không chịu nhảy, kỳ thực ta nhớ được lúc trước lên khóa Hạ lão sư có nói với chúng ta, mặc dù tướng mạo chúng buồn nôn, nhưng là trùng không độc hiếm thấy, hơn nữa không ăn thịt sống, ta cùng hai người khác đợi trong nước mấy mấy giờ, sau khi đi ra phát hiện toàn bộ ong mật đuổi theo mấy người Tưởng Tuyên, sau khi chúng ta đi ra không lâu, lại đυ.ng phải lão sư, lão sư mang theo chúng ta, cuối cùng tìm được Tưởng Tuyên ở tổ của đám ong mật.

Tưởng Tuyên bị coi như thể ký sinh, được chuyển vào sào huyệt của ong chúa, ong chúa chỉ huy ong cấp một cắt thương thân thể hắn, sau đó đẻ trứng trong vết thương, Tưởng Tuyên là hồn sư hệ chữa trị, có thể không ngừng tự lành, vì có thể sống xuống sót, không khiến cả người thành nơi sinh sôi nảy nở cho ong mật, Tưởng Tuyên phải luôn luôn dùng hồn lực tu bổ thân thể của mình, vô hình trung là đưa hồn lực vào cho những cái trứng non kia, ong chúa dùng biện pháp này để tăng cấp bậc cho đời sau…”

Lý Lan cùng mấy nữ hài tử bị Lâm Duệ nói toàn thân nổi da gà, nhảy vào trong sông tràn ngập nhuyễn trùng đã đủ buồn nôn, Tưởng Tuyên lại bị bắt vào sào huyệt của ong chúa trở thành thể ký sinh, quá trình kia chỉ tưởng tượng thôi, đã cảm thấy khủng bố cực kỳ…

Trang Dịch nghe Lâm Duệ lời nói, nghĩ nghĩ: “Chỉ có một mình Tưởng Tuyên bị bắt đi ký sinh thôi sao? Không phải có hai người khác cùng hắn chạy trốn sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà hai người kia tương đối may mắn, ong chúa kia không xem lọt mắt thân thể của bọn họ, nhốt bọn họ ở bên ngoài chuẩn bị làm cơm tối, may mà lão sư đến, cứu bọn họ đi, Tưởng Tuyên cũng được cứu, nhưng mà hắn tương đối xui xẻo, có vài ấu trùng ong mật đã bắt đầu lớn lên trong cơ thể hắn, bởi vì sinh sôi nẩy nở ở sâu trong vết thương, muốn thanh trừ triệt để, cực kỳ phiền toái, cho nên hắn bị đuổi về trường học trị liệu.” Lâm Duệ nói, nụ cười trên mặt có chút nhìn có chút hả hê, “Ngươi biết hắn vì sao sao sẽ bị ong chúa nhìn trúng không, ta nghe lão sư nói, trừ vì hắn là hồn sư hệ chữa trị, cấp bậc cao hơn hai người khác ra, còn có hai nguyên nhân chủ yếu, đầu tiên là số mật ong Tưởng Tuyên ăn nhiều nhất trong tất cả mọi người, ong cấp một không có trí tuệ gì, nhưng là ong chúa lại không giống, hiểu được tức giận cùng trả thù; thứ hai là không lâu trước đó Tưởng Tuyên từng bị ong mật đốt, mặc dù mặt ngoài vết thương đã trị tốt rồi, trong cơ thể lại vẫn còn lưu lại một bộ phận nọc ong, nọc ong này thông qua hồn lực của Tưởng Tuyên sẽ vô hình cung cấp cho ấu trùng trong cơ thể hắn sinh sôi nẩy nở, đối với ấu trùng mà nói là đại bổ, cho nên… Ngươi nói Tưởng Tuyên người nọ có phải muốn chết hay không, đã bị ong mật đốt một lần, còn có lá gan lại đi khıêυ khí©h, kết quả xong rồi…”

“Tưởng Tuyên bình thường không phải yêu nhất mỹ, hiện tại toàn thân đều là vết thương, hơn nữa trong vết thương đều là trứng côn trùng cùng ấu trùng mới sinh ra… Trời ạ…” Chu Thiệu nói xong, toàn thân run lên vài cái, “Đáng tiếc cái tướng mạo kia, ta về sau cũng không dám nhìn thẳng hắn nữa…”

“Ta xem hắn chính là bị ong mật đốt một lần, cho nên lần thứ hai mới muốn hung hăng mà đem mật ong ăn trở về, trả thù đám ong mật kia, hắn không dám trêu chọc ma thú ong, cho nên đi ăn mật của ong bình thường, kết quả không nghĩ tới ngược lại đưa tới ong chúa hứng thú…” Vệ Cẩn nghe vậy, ha ha cười nói, hắn một mực xem Tưởng Tuyên không vừa mắt, có thể nghe được tin tức không tốt của Tưởng Tuyên, đối Vệ Cẩn mà nói thật sự là quá vui vẻ.

Mọi người nghe, cũng nhẹ khẽ nở nụ cười, lần này Tưởng Tuyên chọc nhiều người tức giận, nghe nói hắn trôi qua không tốt, tự nhiên sẽ không có người đồng tình hắn.

Trong lúc mọi người ha ha cười vui, Trang Dịch cúi đầu xuống nhìn Lôi Tu một cái, thấy Lôi Tu liếʍ láp móng vuốt của mình như không có chuyện gì, giống như cái gì cũng chưa từng làm, hắn nhịn không được đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Lôi Tu, sau đó cười híp mắt quay đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với mọi người.

Vào ban đêm, liên tiếp có lão sư mang các đồng học từ Rừng rậm Ma thú trở về, sau đó nghỉ ngơi một lát, lại một lần nữa tiến vào, tìm kiếm đệ tử lạc đường trong Rừng rậm Ma thú.

Mà những người được lão sư mang về kia, bị thương nhẹ thì có phụ hồn sư hệ chữa trị trong đệ tử đến trị liệu, tương đối nặng thì giao cho lão sư của học viện, nếu là vết thương vô cùng phiền toái, cần có thời gian chậm rãi chữa trị, thì được đưa về trường học trước. Bạn đang

Đảo mắt hai ngày qua đi, đã đến thời gian trở về trường, đệ tử đến rèn luyện lần này, toàn bộ học viện hợp lại tổng cộng hơn 120 đồng học, hôm nay an toàn trở về, tổng cộng 103 học viên, còn có 20 người, thất lạc ở Rừng rậm Ma thú, trong đó năm nhất có 10 người, bởi vì cấp bậc thấp, an nguy của bọn họ cũng rất làm cho người ta lo lắng.

Bởi vì không xác định những người kia bao giờ sẽ tìm được, bởi vậy lão sư trong trường học tiếp tục lưu lại phụ cận tìm tòi, mà đám đệ tử Trang Dịch thì phải lên đường trở về trường.

Lộ trình 10 ngày gian nan lại đến một lần nữa, nhưng là so sánh với lúc đến, lúc này đây không ai phàn nàn đường xá không thú vị cùng mệt nhọc, so sánh với sinh hoạt trong nguy hiểm ở Rừng rậm Ma thú, ngồi trên xe, bên ngoài có lão sư che chở, chẳng qua là chạy đi mà thôi, bọn họ có thể an tâm ngủ trong xe, có chăn ấm áp cùng đồ ăn, không cần lo lắng tùy thời sẽ có ma thú đột kích, cũng không cần mỗi thời mỗi khắc bảo trì hồn lực dồi dào, bởi vậy lúc này đây, tất cả mọi người ngủ cực ngon.

Sau khi trở về trường học, từng niên cấp trở lại lớp học của mình.

Khi thấy kiến trúc quen thuộc bốn phía, trở lại lớp học quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt những đồng học không tham gia rèn luyện kia, đám người Trang Dịch gần như có một loại cảm giác đã qua mấy đời, vài ngày ngắn ngủi ở Rừng rậm Ma thú, giống như một giấc mộng.