"Chưởng phái, tất cả bảy người trên chiếc phi chu hôm qua đều đã tỉnh, tuy nhiên họ vẫn còn khá yếu." Khi mặt trời đã lên cao tiểu Sầu liền đến phòng Khải Minh báo cáo.
Lúc hôm qua hắn có đưa cho tiểu Sầu rất nhiều đan dược hồi phục cùng khôi phục nên không lo về những người kia, và đến hôm nay bọn họ đã ở trạng thái khá ổn.
Tuy còn khá yếu nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng.
"Sắp xếp cho cô nương tên là Lạc Yến Linh đến chỗ tiểu Ngưng hỗ trợ phòng thủ, những người còn lại cứ để bọn họ tiếp tục hồi phục, sáng mai tổ chức gặp bọn họ tại phòng hội nghị." Khải Minh lập tức phân phó việc cho hắn, nói xong hắn liền trở lại với hệ thống cửa hàng hằng ngày.
Sau khi trầm luân gần một giờ đồng hồ để mua đồ trong cửa hàng, Khải Minh hắn lại trở lại với công cuộc tìm chết.... à nhầm, thu thập linh dược trong một khu rừng gần Thôn Minh Việt.
Nhưng lần này hắn chỉ đi một mình!
.......................
Lúc này tại Bệnh Viện Thôn Minh Việt!
Nơi đây cách không xa Ủy Ban Thôn, vị trí nằm ngay giữa Ủy Ban và Khu Dân Cư, một nơi chuyên chữa trị cho những người bị thương và đương nhiên được Khải Minh đặt tên là Bệnh Viện.
"Là ta!" Lạc Yến Linh ở giường cuối cùng lên tiếng.
Từ đầu đến giờ nàng chỉ im lặng nghĩ ngợi về gì đó, có thể lý do ở chỗ nàng cảm nhận được nơi đây có một sự quen thuộc rất lạ kỳ.
"Chưởng phái sắp xếp cho ngươi một vị trí, sau này ngươi đi theo nhị sư muội, mọi việc tiếp theo cứ hỏi nhị sư muội." Tiểu Sầu nhìn nàng nói ra, nói xong hắn liền bảo nàng đi theo một tên đệ tử ngoại môn dẫn đường, hắn cũng đưa cho vị đệ tử ngoại môn kia một phong bì gì đó để chuyển cho tiểu Ngưng.
Về thái độ của tiểu Sầu lãnh đạm với nàng cũng không lạ gì, tuy hắn ôn hòa với tất cả mọi người dù cả những phàm nhân, nhưng hắn chỉ ôn hòa với người mình, người của thôn, với người lạ hắn không cần khách khí làm gì, và đây cũng là việc để cho người khác có nhận định Đại Việt phái không tầm thường.
Lãnh đạm, cao thượng, lạnh lùng....... để đánh đòn phủ đầu sẽ khiến cho người khác không dám khinh thường nơi đây.
Mà tính ra cũng do Khải Minh không nói Lạc Yến Linh là người mình, nếu không tiểu Sầu ắt hẳn không cao lãnh lạnh lùng vậy, hắn chỉ đưa một phong bì rồi bảo tiểu Sầu cho người đưa đến chỗ tiểu Ngưng, do đó tiểu Sầu nghĩ rằng đây là họ hàng thân thích của tiểu Ngưng hoặc tiểu Nhiên thôi à.
"Xin hỏi vị này, đây là nơi nào thế?" Sau khi Lạc Yến Linh rời khỏi, Hoa Ánh Nguyệt ngay lập tức hướng tiểu Sầu nhẹ nhàng hỏi.
"Đây là Đại Việt phái, khu vực thuộc về Thiên Tà quốc, các vị cứ tiếp tục ổn định khôi phục, có gì sáng mai chúng ta sẽ ngồi nói chuyện." Tiểu Sầu còn rất nhiều việc phải xử lý nên hắn nói một câu rồi lập tức rời khỏi nơi này.
"Tỷ, đây là Thiên Tà quốc, chúng ta rời khỏi Hoa Lan quốc rồi." Hoa Yến Ngọc kinh ngạc nói.
"Thiên Tà quốc cách Hoa Lan quốc xa không, con từng nghe đến nhưng không rõ thế lực này ở nơi nào?" Hoa Mộc Lan nghe vậy liền hiếu kỳ hỏi.
"Nếu tính theo thực lực tứ phẩm thế lực, Thiên Tà quốc chính là láng giềng giáp biên giới của chúng ta, chỉ tiếc thế lực này ít giao hảo với bên ngoài, do đó chúng ta vẫn không rõ ràng lắm với Vương quốc này." Hoa Ánh Nguyệt suy tư nói, nhưng chỉ chốc lát nàng lại nhíu mày như có điều suy nghĩ.
"Sao vậy tỷ?" Hoa Yến Ngọc nhận thấy trạng thái của tỷ tỷ mình không đúng liền hỏi.
"Vừa rồi người lúc nãy có nói rằng nơi đây là Đại Việt phái, mà thế lực gọi là phái chẳng phải chỉ là thế lực nhất phẩm thôi sao, nhưng ta cảm nhận bên ngoài có Linh Đan đỉnh phong, ngoài ra là khí tức của sáu người Ngưng Đan cảnh, người lúc nãy vào đây là một Ngưng Đan cảnh đại viên mãn đỉnh phong, với thực lực như vậy tại sao nơi đây chỉ là một thế lực nhất phẩm?, Hơn nữa cái người lúc nãy nhìn có vẻ còn rất trẻ thì phải, chuyện này trông rất quỷ dị." Hoa Ánh Nguyệt từ từ đưa ra các lời phân tích của mình.
"Không thể nào?" Cả Hoa Yến Ngọc và Hoa Mộc Lan đều đồng thanh hô lên, vẻ mặt kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng nổi liền hiện rõ trên khuôn mặt.
Đám người cứ thế tiếp tục đưa ra các lời suy đoán khác nhau, dùng thần thức linh thức cố gắng cảm nhận xung quanh để tìm ra câu trả lời bí ẩn ở nơi đây.
Mà cũng do Trưởng lão Hồng Tuyết ở cách xa nơi này, thêm vào đó mười hạt đậu chiến binh kia có thể ẩn giấu tu vi, nếu không tu vi của những người này có thể hù chết đám người ấy.
.............................
"Cuối cùng cũng thu thập được một trăm ngàn phần dược liệu nhất phẩm, hazz.... mệt mỏi." Khải Minh vô lực ngồi trên chiếc ghế tựa tại phòng của hắn.
Sau khi trải qua thời gian một ngày một đêm, cùng với đó là sự giúp đỡ của ba trăm hạt đậu chiến binh, Khải Minh hắn cuối cùng cũng thu thập được một phần mười yêu cầu tấn cấp nhị phẩm.
"Một ngày một đêm mà chỉ được nhiêu đó, vậy nếu muốn thu thập đủ ít nhất cũng cần chín ngày chín đêm, mà vùng gần với an toàn đã hết sạch dược liệu linh dược rồi còn đâu, muốn thu thập tiếp phải đi xa, bà nó nếu thế vừa nguy hiểm vừa lâu thêm, sao mà khổ cực vậy trời!" Hắn nhìn bầu trời đêm mà ủ rủ than thân, muốn nhân sinh phát triển mà sao khó vô cùng.
Ôi mệt thật a!