Sau khi sắp xếp hoàn tất hắn lại quay về với tiểu Sầu.
"Tiểu Sầu, cô nương nhà ngươi ngươi tính thế nào?"
"Việc này tùy theo sự sắp xếp của chưởng phái." Tiểu Sầu khẩn trương trả lời, khi nói hắn còn liếc mắt nhìn nàng.
"Ầy, vậy muội lên đây đi, khai báo danh tính rồi ta sắp xếp!" Hắn thật sự cũng không biết nên làm gì trong tình huống này.
Khải Minh đã kiểm tra thiên phú cho nàng ta rồi, thiên phú bậc D, tầm thường của những người thường.
Cũng do đó hắn không biết nên đưa nàng vào đâu, để nàng làm đệ tử ngoại môn lại không được.
Tiểu Sầu dù gì cũng là một trong thập đại đệ tử.... suy nghĩ không chu toàn sau này sẽ rất khó trong một số việc.
"Muội tên Tô Thanh Lan, 15 tuổi, giới tính nữ, tu vi Tôi Thể cảnh trung kỳ." Thanh Lan nghe vậy liền nhanh chóng trả lời.
"Giờ ta xin phép nói thẳng, thiên phú của muội không cao, không thích hợp trong việc phát triển thực lực của mình, nếu ta đưa muội vào Ngoại môn muội sẽ rất lâu mới đuổi kịp được người khác, nhưng...... nói chung có một số việc không tiện nói ra, bây giờ muội có biết nấu ăn không?" Hắn thẳng thắn nhìn nàng nói.
Qua quan sát diện mạo của Thanh Lan cũng rất xinh đẹp, nếu trên thang điểm xinh đẹp là 10 nàng nhất định sẽ được 7,5 điểm.
Nàng có một khuôn mặt dễ nhìn, trên vẻ mặt lúc nào cũng toát lên một nụ cười hiền hậu, nàng có một làn da ngăm ngăm chứ không trắng như những tiểu thư nhưng nó lại mang một nét rất riêng, với mái tóc dài cùng ánh mắt trong sáng, nàng được hiện lên như một tiên nữ chốn đồng quê.
"Muội biết nấu ăn ạ, ở Chanh Chanh phái muội chuyên về nấu ăn ấy." Lúc đầu khi nghe về thiên phú nàng cũng lo lắm chứ, lo bị Khải Minh đuổi khỏi đây, nhưng mà sau khi nghe được hắn hỏi câu này nàng liền tươi cười nói.
Thời gian trôi qua nửa ngày, cuối cùng Khải Minh hắn cũng trở về vị trí lúc đầu đến đây.
Qua quan sát xung quanh, hắn có nhận định diện tích ngọn núi này chí ít cũng khoảng 3 cây số vuông, nơi cao nhất của ngọn núi cao tầm hơn một ngàn mét.
Xung quanh khu vực này cũng không có nguy hiểm gì lớn, chỉ có lác đác vài yêu thú Nhất giai Nhị giai.
Về đến đây hắn liền nhìn thấy một cái hang được đào rất to, cao khoảng 2 mét và ngang gần ba mét.
Không chần chờ hắn cứ thế bước vào trong, trên đường vào lại không hề tối mà rất sáng, hai bên hang đều được để rất nhiều cây đuốc và quả Phát Sáng.
"Sao rồi, có phát hiện gì không?" Khải Minh nhìn thấy hai người kia đang làm việc ở phía trước liền tiến đến hỏi.
"Chưởng phái, có rất nhiều hòn đá màu đỏ to có nhỏ có, kỳ lạ nhất là bọn chúng rất cứng rắn, đệ tử đập mãi mới vỡ được ấy!" Nhất Nam quay qua nhìn hắn nói.
"Đây có vẻ như một loại khoáng thạch nào đó." Nam Trấn có tầm mắt cao hơn nên đại khái đoán được đây là gì.
Nhưng mà hắn chỉ biết nó thuộc về một loại khoáng sản cấp cao chứ tên gọi và công dụng hắn lại không biết.
Khải Minh nhìn qua liền thấy sáu chiếc giỏ lớn đựng đầy Huyết Ngọc thạch, màu đỏ chói của Huyết Ngọc thạch làm hắn muốn lóe cả mắt.
"Vậy được rồi, chúng ta về thôi." Hắn thu hết tất cả Huyết Ngọc thạch vào trong kho đồ hệ thống rồi gọi hai người này trở về.
"Lắp cửa hang lại, nguỵ trang đừng để ai nhận ra." Sau khi ra đến cửa hang hắn lại tiếp tục nói.
Sau đó cả ba người Khải Minh hướng về Đại Việt phái trở về.
Khải Minh hắn không muốn phí thời gian nhiều về cái mỏ này, người bây giờ rất ít nên tạm thời để sau vậy.
Mà trước hết hắn cũng phải thí nghiệm xem Huyết Ngọc thạch này có tác dụng như thế nào.
...........................
Buổi chiều, Đại Việt phái.
"Hai người tìm tiểu Sầu xem hắn sắp xếp thế nào đi, hôm nay hai người làm rất tốt, cuối tháng ta sẽ thưởng cho." Về đến môn phái, hắn nhìn hai người nói vài câu liền trở về căn nhà thân thương của hắn.
"Tiểu Thê Tử, Huyết Ngọc thạch này có thể bán được không?" Vào trong nhà hắn ngay lập tức tìm tiểu Thê Tử.
{Hệ thống có mua Huyết Ngọc thạch, giá trị một cân 10 ngàn đồng.} Tiểu Thê Tử lập tức trả lời.
"Èo, thế nếu ta bán ta cho người ở thế giới này thì thế nào?" Nghe cái mức giá hắn liền bĩu môi, sau đó hỏi.
Đồ làm cực khổ mà giá rẻ như vậy?
{Nếu ký chủ bán Huyết Ngọc thạch với thế giới này, nếu bán ít sẽ không sao, nhưng bán nhiều quá sẽ gặp hoạ, lòng tham của người thế giới này không thể khinh thường.
Giá trị quy đổi cũng chỉ gấp đôi giá của hệ thống thôi, nhưng hệ thống lại rất an toàn.} Tiểu Thê Tử giải thích cho hắn, qua lời giải thích lần này có vẻ hơi nghiêm trọng.
Đồ cấp Địa lúc nào cũng có chuyện gây ra.
{Ngoài ra tiểu Thê Tử cần phải nhắc nhở ký chủ, tu vi và thực lực của ký chủ cùng môn phái vẫn rất yếu, nếu ký chủ không cẩn thận để người khác biết được mình có vũ khí Địa và Thiên, xác xuất bị diệt phái cao hơn trăm phần trăm.} Tiểu Thê Tử lại thông báo thêm một cái thông báo.
Hệ thống làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho tên nhân vật chính này, hắn cứ mang vũ khí Thiên cấp này đi rêu rao như thế, không sớm thì muộn cũng tới công chuyện.
"Thôi không cần bán nửa, ta đi rèn toàn bộ thành áo giáp hết." Hắn cuối cùng cũng nghĩ ra nên làm gì với thứ này.