Chương 57: Thế Nào Là Quân Đội Mạnh Nhất?

Cũng vào lúc này, lịch sử xuất hiện sự chênh lệch, vốn dĩ phải có tên của Tào Tháo, nhưng lúc hắn thích sát Đổng Trác đã bị bắt lại và gϊếŧ chết. Nên cũng không thể dấy lên quá nhiều chiến tích trong lịch sử.

Vì vậy, sau này không có cuộc tranh giành bá chủ của Tam Quốc mà là…sự chia cắt của mười chín nước, tranh giành thiên hạ.

Có một số tên của những người nổi tiếng hoặc tướng lĩnh mà Trình Đại Lôi quen thuộc và một số thì không. Chẳng hạn như không có Vũ Hầu Gia Cát, không có Lưu Quan Trương, không có Tào Ngụy Ngũ Hổ Tướng... Không hề có Triệu Vân cùng Điêu Thiền.

Sau đó lịch sử chính là một mớ hỗn độn, mười chín quốc gia không ngừng chiến tranh, chiến tranh, chiến tranh không ngừng, cùng với đó là số người chết, không ngừng người chết…Thẳng đến khi Đại Võ lập quốc, cho tới hôm nay.

Trình Đại Lôi đã suy luận dựa trên thời gian rằng điều này gần như có thể tương ứng với các triều đại nhà Tùy và nhà Đường của đời trước, nhưng trên thực tế là không đúng, lịch sử lộn xộn và vị trí địa lý cũng sai.

“….Sau này tuy Nhung tộc đã bị đẩy lùi, nhưng những năm gần đây, bọn họ không ngừng xâm lấn biên giới, từng chút gây chuyện trở lại.” Lý Hành Tai miệng lưỡi lưu loát, cuồn cuộn không ngớt, nói về trận chiến Nhung tộc xâm lược ba mươi năm trước.

"Đế quốc chi quân bao nhiêu một năm cho quân biên cương, thế nhưng bại trận tan tác. Ca ca, huynh nói chúng ta cùng Nhung tộc đánh nhau nhiều năm như vậy, sao không thắng được." Lý Uyển Nhi cảm khái nói.

“Không phải các tướng lĩnh biên cương đều là một đám bao gạo sao. Chỉ biết kiếm lời túi riêng, qua loa quân sự!" Nói đến đây, Lý Hành Tai lộ ra cực kỳ tức giận.

Trình Đại Lôi đưa tới ánh mắt: "Ngươi tức giận như vậy làm gì?"

"Ha, bất quá là biểu lộ cảm xúc mà thôi, những năm này cùng Nhung Tộc chiến đấu, có thể nói là mười trận đánh, mười trận thua, hơn nữa, họ đã khai láo công trạng của mình, một trận chiến chết vài trăm người, ngược lại báo lên Đế Quốc, nói gϊếŧ địch 50...Cứ báo cáo kiểu đó, nhìn thì như thắng trận càng nhiều, nhưng hiệu quả chiến đấu của quân đội biên giới sẽ ngày càng thấp.” Lý Hành Tai nói và liếc nhìn Trình Đại Lôi: "Đại đương gia, theo ý kiến của ngươi, trận chiến giữa đế quốc và Nhung tộc, Đế quốc làm sao mới có thể thắng được?"

Trình Đại Lôi hắt hơi: "Ta làm sao biết được, ta chỉ là tên sơn tặc a."

Lý Hành Tai nói: "Có người từng nói với ta rằng quân đội trên thiện hạ có thể chia thành ba cấp. Cấp thấp nhất chiến đấu để sinh tồn. Mỗi người lính chỉ lo cho cuộc sống của chính mình, vừa gặp địch quân liền tan tác như chim. Cấp độ thứ hai là vì lợi ích. Trong trận chiến, khi thắng trận thì sĩ khí ngút trời, nhưng khi gặp thất bại, lòng người liền hoảng sợ. Cấp độ thứ nhất là lấy chiến tử sa trường làm vinh quang và tự hào, đây mới là những người lính tinh nhuệ thật sự.”

"Lời này là ai nói với ngươi?" Trình Đại Lôi bỗng nhiên nói.

"Ây..." Lý Hành Tai ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Đại Lôi trừng lớn hai mắt nhìn mình: "Chỉ là một lão nhân mà thôi."

"Như vậy ngươi liền xác định, hắn không phải đang lừa dối ngươi?" Trình Đại Lôi nghiêm túc hỏi.

"..." Lý Hành Tai lại á khẩu, hắn làm sao nói cho Trình Đại Lôi biết, người nói lời này với mình, chính là đương kim nguyên soái của Đế quốc.

Lý Hành Tai bị Trình Đại Lôi làm cho mắc nghẹn, lúng túng cười: "Xem ra Đại đương gia có ý kiến gì khác?"

“Thực ra, đội quân chiến đấu vì danh dự không phải là mạnh nhất.” Trình Đại Lôi thản nhiên nói: “Một đội quân chiến đấu mạnh nhất là vì tín ngưỡng đi?”

"Tín ngưỡng?"

"Đúng, tín ngưỡng! Một đội quân bao gồm hàng nghìn người, hàng vạn, thậm chí hàng trăm nghìn người, mọi người đều có một niềm tin chung, không ngại chết, không sợ thất bại, nếu một người chết đi, thì hàng ngàn, hàng vạn người tiếp tục đi lên. Một đội quân như vậy đương nhiên là chiến thắng và bất khả chiến bại.”

“Trên đời này thật sự có loại quân đội như vậy sao?” Lý Hành Tai khó có thể tin.

"Đương nhiên là có." Trình Đại Lôi nhớ tới lịch sử của kiếp trước.

Lý Hành Tai cùng Lý Uyển Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy có chút chấn động. Thực sự có một đội quân như Trình Đại Lôi nói? Sẽ như thế nào khi một đội quân như vậy bị ném vào một cuộc chiến?

Tối nay, cả hai đều là thuận miệng nói chuyện, trò chuyện một chút từ xưa cho tới nay, tất cả Danh Tướng đều đang tự hỏi một vấn đề:

Làm thế nào để khiến một người sẵn sàng chết?

Trong cuộc chiến của thời đại vũ khí lạnh, ngươi sẽ phải đối mặt với kẻ thù của mình, lưỡi lê nhìn thấy máu, đồng đội của ngươi sẽ ngã xuống xuống bên cạnh, nội tạng sẽ chảy ra khỏi bụng. Liệu người chết tiếp theo có thể là mình không? hoặc là bất kì ai?

Trong tình huống này, mọi người chỉ đơn giản là không có thời gian để suy nghĩ về các chiến thuật mà họ đã thành thạo, mà chỉ có thể chiến đấu theo bản năng. Lúc này mọi người sẽ nghĩ, tại sao mình lại đánh nhau?

Chỉ có một cuộc đời cho bất cứ ai, ai cũng muốn tồn tại, nhưng làm sao họ có thể tồn tại được? Quay đầu trốn tránh, rời xa chiến trường gần như là lựa chọn của bản năng.

Nhưng một khi điều này xảy ra, một đội quân sẽ trở thành một con đường, cho phép kẻ thù đi đến chặt đầu từng người như thể một con lợn, giống như thành Hắc Thạch đối mặt trại Cáp Mô, ý chí chiến đấu sẽ bị phá hủy trong thời gian ngắn nhất, vì vậy năm người mới có thể giành chiến thắng trước một nghìn.