Chương 51: Từ Chối Hợp Tác

Trình Đại Lôi không nói nên lời, cô thực sự tin vào điều đó sao. Hắn đã nhìn thấy Tiết Bán Xuyên và những người lính do Tiết Bán Xuyên huấn luyện, đó chắc chắn không phải là một đám đông vô dụng. Vốn dĩ hắn cũng rất thích giàu có, nhưng trong trò chơi quần hùng tranh thịt này, trại Cáp Mô không đủ tư cách để tranh tài.

"Ngũ Lôi pháp chính là thần thuật, sát nghiệp quá nhiều sẽ chọc giận trời xanh.”

“Vậy theo ý của Trình đương gia là không nhúng tay vào chuyện này?” Tiểu Bạch Lang.

“Tạm thời ta chưa quyết định được, hãy cho ta cân nhắc mấy ngày."

"Nam tử hán đại trượng phu, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, như thế này là không quả quyết, lại là khiến ta nhìn sai ngươi." Tiểu Bạch Lang.

Trình Đại Lôi cười ha ha, không có đem việc khích tướng của Tiểu Bạch Lang để trong lòng.

"Bạch đương gia, không cần nóng vội, mặt khác ta có chút việc buôn bán muốn thương lượng với cô?” Trình Đại Lôi.

"Cái gì?"

Trình Đại Lôi dẫn Tiểu Bạch Lang đến nhà trồng ớt, hắn chạy đến chỗ Tiểu Bạch Lang và nói: "Chúng ta đang trồng ớt trong nhà. Nếu Bạch đương gia có hứng thú, chúng ta có thể trồng chúng ở Hạnh Hoa lĩnh. Sản lượng của loại ớt này cao hơn nhiều so với các loại khác, khi ớt chín, ta có thể đổi một lượng ngũ cốc lấy một lượng ớt, lúa mì, đậu nành và kê đều có thể sử dụng được, khoản giao dịch này, cô thấy sao?”

Tiểu Bạch Lang cau mày khi nhìn cây ớt xanh trong nhà kính, cuối cùng cô xua tay nói: " Trình đương gia, ngươi nên giữ lại hạt giống cho mình. Trình đương gia không muốn hợp tác trong chuyện này. Đương nhiên sẽ có người có thiện chí hợp tác.”

Vừa nói, Tiểu Bạch Lang đã xua tay bước đi, nhìn bóng lưng cô rời đi, Trình Đại Lôi khẽ thở dài: Ta cũng muốn tức giận, là ai đến gϊếŧ ai, nhưng gia cảnh của trại Cáp Mô bây giờ thật sự không chịu nỗi giày vò như vậy nha.

Đúng vậy, tốt hơn hết ta nên tự trồng ớt để yên tâm hơn. Không thể không phát triển nông nghiệp trước tiên. Nhưng mà, nghĩ đến bộ ngực căng phồng của Tiểu Bạch Lang, Trình Đại Lôi vẫn giật mình…Bọn họ đều nói ngực to không có đầu óc, xem ra câu này thật có lý.

Hắn quanh quẩn trong nhà trồng ớt, tự tay chăm sóc những cây ớt, chậu vàng đầu tiên mà sơn trại muốn phát triển, tất cả đều phụ thuộc vào chúng.

Khi Trình Đại Lôi đi ra khỏi nhà trồng ớt, nhìn thấy Từ Thần Cơ đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt của Từ Thần Cơ không kiên nhẫn, mặc dù khuôn mặt của người thanh niên kia đỏ bừng, nhưng vẫn cẩn thận bồi tiếp. "Chuyện gì?" Trình Đại Lôi hỏi một tiếng.

"Trình đại đương gia!" Người tuổi trẻ kia vội vàng hô một tiếng: "Ta là Chu gia trại."

Từ Thần Cơ đi tới, thấp giọng nói với Trình Đại Lôi. "Chu gia trại Chu Tiểu Bằng, muốn canh tác đất nhưng không có ngũ cốc, muốn qua chúng ta mượn một ít."

Trình Đại Lôi đối với Chu gia trại có chút hiểu biết, Chu gia trại chỉ có ba mười mấy người, đương nhiên so với Cáp Mô trại vỏn vẹn chỉ có 30 người, Trình Đại Lôi cũng không có tư cách chế giễu đối phương. Tuy nhiên, Chu gia trại vô cùng nghèo, trong sơn trại có người già và trẻ em, không có đủ người để làm ruộng. Năm nay, nghèo đến nỗi hạt giống cũng lấy ăn, sở dĩ như vậy nên Chu Tiểu Bằng mới mặt dày mày dạn đến mượn lương thực.

"Đại thiếu gia, cho chúng ta mượn một ít, đến khi thu hoạch, chúng ta sẽ trả nợ gấp đôi.”

Trình Đại Lôi trợn mắt: “Ngươi muốn trồng ớt không?"

"Ớt?" Chu Tiểu Bằng lần đầu tiên nghe được cái từ này.

Trình Đại Lôi đem chuyện nói với Tiểu Bạch Lanh trước đó, nói lại một lần nữa cho Chu Tiểu Bằng. Chu Tiểu Bằng nghe xong liền bán tín bán nghi: "Là thật sao?"

Tiểu Bạch Lang có thể làm giòn cự tuyệt Trình Đại Lôi, nhưng Chu Tiểu Bằng sẽ không có thái độ này, tuy không quá tin tưởng Trình Đại Lôi nhưng vẫn cầm một ít hạt giống về.

Trình Đại Lôi chào hàng ra thứ nhất thành công, tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Chỉ dựa vào trại Cáp Mô, có thể trồng được bao nhiêu ớt, đây là kiến thức nông nghiệp kiếp trước, phải gia công trồng trọt cho nông dân.

Vài ngày sau, Lâm Thiếu Vũ cùng Hoàng Tam Nguyên trở về từ thành Lạc Diệp. Sau khi đưa Tô Anh trở về, họ quay lại và mua thêm hai con lợn con, hàng chục con gà, một số vải cần thiết, muối, giấy và bút.

Theo tin tức mà họ mang về, nghe nói ngay cả thành Lạc Diệp cũng biết về món quà mừng thọ này. Nhiều sơn tặc ở ngoài núi Thanh Ngưu đã mài dao rồi, nếu không có ai ở núi Thanh ngưu động thủ, thì bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.

Mà mấy ngày nay, Trình Đại Lôi đã cảm nhận được không khí của núi Thanh Ngưu, không ai có ý định để những món quà mừng thọ này rời khỏi núi Thanh Ngưu. Ngoài Tiểu Bạch Lang, cũng có một số sơn trại nhỏ khác đến bàn bạc hợp tác với Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi đều lịch sự từ chối, hắn không hạ thủ, không phải không dám, mà là không có thực lực này. Chưa kể đến chuyện khác, gà và lợn nuôi ở sơn trại đã bị chiếm phần lớn thời gian của hắn.

Vì vậy, lần này, Trình Đại Lôi không muốn tham gia vào chuyện này. Hắn vẫn trồng ớt, chăn nuôi lợn con và đàn gà, mà quan trọng nhất là làm nhiệm vụ đi cướp.

Trình Đại Lôi, Tần Man, Lâm Thiếu Vũ thay phiên trực ban, mỗi ngày dưới chân núi, sau hơn mười ngày, họ chỉ đẩy tiến độ nhiệm vụ lên 5/10. Những người bị cướp thường chỉ là những tiểu thương và hàng rong, đôi khi nhặt được một cái cúc áo của đối phương hay mấy đồ vật không có giá trị, cũng coi là đã hoàn thành cướp bóc. Không những vậy, đôi khi họ còn phải tiễn đối phương ra khỏi núi Thanh Ngưu một cách an toàn thật là Trình Đại Lôi đối với người vô tội không nỡ ra tay, hắn là làm không được.

Giống như Lâm Xung Lâm phải đạt được công trạng trước khi lên núi, nếu như sự tình này phát sinh ở trên thân Trình Đại Lôi, phần công trạng, hắn là tuyệt đối không thể làm.

Bất tri bất giác, đã là cuối mùa hè, giờ chẳng qua chỉ là khí trời vẫn như cũ nóng bức. Chiều hôm đó, Trình Đại Lôi đang làm nhiệm vụ dưới chân núi, từ xa đã nhìn thấy hai người đang đi theo con đường núi.