Nguồn: Sưu Tầm
Rốt cục, một viên trứng nhỏ từ trong hộp quay cũng lăn xuống, quả trứng từ từ mở ra, hào quang vừa lóe lên, về sau liền biến mất.
Đô, chúc mừng ngươi thu hoạch được một thợ săn Tần Man không có tiếng tăm cũng chẳng mấy ưu tú gì.
A, cái rút thưởng này còn có thể rút ra được người sống sao!
Chỉ là người ở nơi nào đâu, xung quanh đều trụi lủi, một bóng người đều không thấy. Chẳng lẽ là từ trên trời giáng xuống, hay là mình mặc niệm một câu thần chú, sau đó từ trên trời giáng xuống...
"Đi thôi, Pikachu!"
“Lấy danh nghĩa của thần triệu gọi ngươi”
“Toàn bộ trụ canh gác, toàn bộ trụ canh gác…Các ngươi tới hay không!”
“Hy vọng tập hợp lại dẫn lối cho ta đến một chân trời mới, trở thành con đường ánh sáng chói lọi! Đồng điệu triệu hoán, vương đạo Chiến sĩ!"
“Nhân danh mặt trăng, ta sẽ tiêu diệt ngươi, lăng kính mặt trăng, biến…”
Sau lưng đã có thể nghe thấy tiếng vó ngựa vang dội, Lâm thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ thẫm, trong tay cầm thanh thiết thương, khoảng cách xe ngựa chỉ còn lại một khoảng cách ngắn.
“Đại đương gia không cần lo, có Tần Man ở đây, nhất định không sao cả.”
Trên dốc núi phía trước, một đại tráng hán Nhất Cửu xích, khuông mặt hung dữ, trong tay xách một cây côn lớn, một người giữ ải, vạn người không thể qua.
Thì ra là thế, Trình Đại Lôi cũng không suy nghĩ nhiều, thúc ngựa vượt qua bên người Tần Man.
Lâm thiếu gia cưỡi ngựa vọt tới, mắt thấy đã muốn đâm vào cơ thể của Tần Man.
"Mau tránh ra, ta không khống chế được ngựa!”
"Xuống ngựa!"
Tần Man buồn bực rống lên một tiếng, nện cây côn lớn vào đầu con ngựa chiến, đá mạnh vào móng trước của ngựa, Tần Man hơi nghiêng người, duỗi tay nắm lấy dây cương, bắp thịt trên mặt cơ hồ muốn vặn vẹo cả lên, như thể hiện ra một đường cong nham thạch.
"Ta bảo ngươi xuống ngựa."
Dùng lực từ tay và eo hợp nhất, một tiếng ầm vang, bổn chân ngựa cứ thế bị Tần Man hất tung trên mặt đất.
Trình Đại Lôi hít vào một ngụm khí lạnh, sức lực này, quả nhiên kinh người.
Hoàng Tam Nguyên dẫn người đuổi tới, liền bị một màn này dọa đến kinh sợ, hắn đánh bạo nói: "Này, chúng ta là người của thành chủ Hắc Thạch, không muốn chết thì mau thả người ra. Nếu không đại binh đuổi tới, sẽ san bằng nơi này.”
Tần Man dùng đại côn hất lên một cục đá, xoẹt một tiếng, liền đập trúng miệng của Hoàng Tam Nguyên, khiến hắn rớt mất một cái răng cửa.
"Cút!" Tần Man gầm lên.
Đám người liền kinh hồn bạt vía, rốt cục đều sợ hãi trước Tần Man, vì vậy liền nhanh chóng rút lui.
Tần Man kéo theo đại côn đi đến trước mặt Trình Đại Lôi, hai tay liền ôm quyền: "Đại đương gia, Tần Man đặc biệt đến đầu quân.”
Trình Đại Lôi tập trung lực chú ý lên trên thân Tần Man, trong đầu liền hiện ra một chuỗi thông tin.
Tính danh: Tần Man (Thợ săn không có tiếng tăm gì)
Tuổi tác: 31
Kỹ năng: Mai Hoa Thương (Tam Nhụy)
Thuộc tính ẩn: Không
Là thợ săn sinh sống gần thành Hắc Thạch, vì bị Hắc Thạch Thành truy nã, nên mới đến Cáp Mô Trại, đầu quân cho ngươi.
Trình Đại Lôi đột nhiên hiểu rõ, hệ thống sẽ không khen thưởng thứ gì đột nhiên liền xuất hiện, tất cả đã sớm được an bài phương thức ra sân hợp lý.
Tần Man vốn là thợ săn ở gần thành Hắc Thạch, cùng thê tử sinh hoạt chung một chỗ. Mà cái vị thành chủ của thành Hắc Thạch nghe được vợ của Tần Man dung mạo xinh đẹp, thừa dịp Tần Man ra ngoài liền phái người tới bắt, Tần nương bị buộc nhảy núi, chờ Tần Man trở về nhìn thấy thi thể của thê tử, dưới cơn nóng giận liền gϊếŧ chết mấy tên hộ vệ, trở thành đối tượng bị truy nã của thành Hắc Thạch, cho nên mới tới tìm nơi nương tựa tại trại Cáp Mô.
Nhìn người đàn ông sắt đá này, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, Trình Đại Lôi không đành lòng hỏi tới. Đối với mình, khả năng này chỉ là bối cảnh của nhân vật. Thế nhưng Tần Man là tự mình trải qua. Trình Đại Lôi khe khẽ thở dài, muốn sống sót ở cái thế giới này…Thật sự khó đấy.
Vào lúc này, con ngựa gầy mà Trình Đại Lôi bỏ lại lúc nãy, vậy mà nhấp nhô tự mình chạy tới.
“Tần đại ca, lên ngựa, chúng ta trở về.”
…………………………
“Linh nhi, đem cái nồi kia theo, xem còn gì mang theo được không.”
“Cha, ta vác không nổi.”
“Ngươi cho rằng cha mang được hả, không có mấy thứ này, chúng ta xuống núi biết sống kiểu gì.” Từ Thần Cơ quát lớn đứa con gái của mình.
“Nếu không? Ta cho các ngươi một con ngựa?” Trình Đại Lôi vừa về tới sơn trại, liền thấy cảnh này: Từ Linh cõng một bao nồi sắt, trên cổ gác một dây củ tỏi, Từ Thần Cơ càng thêm khoa trương, ngay cả cái ghế dựa Thái Sư đều không thấy buông tha.
"Đại đương gia...cậu không chết!" Từ Thần Cơ bị kinh ngạc, sau đó nức nở nói: "Đại đương gia không chết, ta cũng yên tâm, ta biết Đại đương gia trách ta vô dụng, Đại đương gia không đuổi, chính ta cũng đi."
“Đi đi, đi đi” Trình Đại Lôi phất phất tay: “Bất quá lúc xưng danh, ta nói mình chính là Từ Thần Cơ, mà bọn người dưới núi cũng đang tìm người này.”
"Ngươi!" Từ Thần Cơ thoáng chốc mở to hai mắt, hít sâu một hơi nói: "Lão phu mặc dù già, nhưng xương cốt vẫn còn, bọn chúng muốn làm khó Đại đương gia thì phải bước qua xác lão phu.”
Trình Đại Lôi lườm hắn một cái, đưa dây cương xe ngựa ném cho ông ta.
"Đây là Tần Man, các ngươi làm quen một chút, Linh nhi cho ngựa ăn, Tần đại ca nấu cơm, quân sư đem người trong xe ngựa mang tới gian phòng của ta." Trình Đại Lôi thở sâu: "Buổi tối hôm nay, Bản Đại Vương muốn động phòng."