Chương 25: 100 Binh Lính Tinh Nhuệ

Ba!

Cao Phi Hổ dùng tay đập trên đầu của đệ đệ hắn: “Chỉ là tên sơn tặc, làm màu cảm khái cái gì, quên công việc chính là chúng ta là gì hả, mẹ nó là cướp đấy!”

"Đúng, đúng vậy, các huynh đệ, mau đến cướp nào!”

Các nhà sơn tặc bên trong núi rừng đều bừng bừng tỉnh ngộ, không cướp bóc, mẹ nó vậy còn gọi là sơn tặc à. Binh khí, lương khô, còn có khôi giáp…lại nói, giày của ta mấy năm rồi chưa đổi, băng buộc tóc, quần áo,…Sơn tặc cũng rất nghèo nha, chuyện mỗi nhà chỉ có một cái quần cũng không phải hiếm gặp.

Phi Hổ trại, Hạnh Hoa lĩnh, Cẩu Đầu lĩnh, Ngốc Đầu pha... Hôm nay mọi người mang theo người cũng không nhiều, bình thường thì khoảng hai ba mươi người, nhưng hôm nay, bốn năm nhà sơn tặc hội tụ lại, con số kia cũng quá khủng bố đi.

Vốn dĩ binh lính thành Hắc Thạch đã bại như núi đổ, hiện tại lại còn bị một đám sơn tặc nhào tới.

Đại đao, thiết thương, lang nha bổng, thậm chí cuốc xẻng, Liêm đao...Các loại vũ khí nào cũng đều có, đám người như gió tít mà xông tới.

"Đem vũ khí giao ra!"

"Lão tử đã nhiều năm không đổi giày mới, muốn giày của ngươi..."

"Nằm xuống, cởϊ qυầи!"

Binh Sĩ khóc không ra nước mắt: "Đại ca, ngài muốn cái gì ta đều cho, nhưng xin đừng đυ.ng vào trinh tiết của ta!”

Hàn Huyền Chi chạy trối chết, đáng sợ hơn chính là, sau lưng còn có thêm một tên sơn tặc cưỡi ngựa mang theo đại búa rìa, gắt gao đuổi theo.

Không chỉ có đuổi theo, trong miệng còn hô to: “Kiếm của ta...kiếm của ta…”

Hàn Huyền Chi khóc không ra nước mắt, ta biết ngươi rất tiện, còn có thể trắng trợn gào to như vậy, nhưng nhiều người như vậy, ngươi mẹ nó, tại sao chỉ đuổi theo ta.

Phía trước có âm thanh tiếng vó ngựa, 100 chiến mã mang theo 100 binh sĩ tinh tráng, người nào cũng đều biểu lộ nghiêm túc như tượng đá.

Người cầm đầu một thân áo vải, bên hông mang theo 1 thanh đoản đao. Khí chất thật sự rất lợi hại, Trình Đại Lôi có thể đuổi theo một ngàn người nhưng với 100 người này, hắn lựa chọn tức tốc nhảy xuống ngựa trốn ở trong bụi cỏ.

“Thu thương, đổi đao." Âm thanh lạnh lùng của nam nhân áo vải.

Bạch!

Đồng loạt âm thanh rút đao, nắm trong tay 100 thanh thiết đao, đám sơn tặc đều không dám tiến gần nữa bước. Tất cả mọi người đều có một loại cảm giác, 100 thanh đao này có thể san bằng sơn tặc ở núi Thanh Ngưu.

Hàn Huyền Chi nhìn thấy, tựa như gặp cứu tinh, hắn liều lĩnh tiến lên, trong miệng hô to gọi nhỏ.

"Tiết quân sư cứu ta, Tiết quân sư cứu ta, bọn họ khi dễ ta, bọn họ đều khi dễ ta."

Thiết đao hơi giơ lên, trên không trung chém 1 đạo hàn mang, từ cổ Hàn Huyền Chi xẹt qua.

Thân thể của hắn lắc lắc, thật không thể tin nổi mà nhìn nam nhân vải bào, cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra, phù phù một tiếng té ngã.

Một đại danh tướng, cuối cùng vẫn chịu bỏ mạng.

Tính danh: Tiết Bán Xuyên (Có chút danh tiếng, Đỉnh Cấp Mưu Sĩ)

Tuổi tác: 52

Kỹ năng: Thất Trảm Đao

Thuộc tính ẩn: Không

Trình Đại Lôi núp ở trong bụi cỏ, đem một màn gϊếŧ người này thu hết vào trong tầm mắt. Đối phương xuất đao quá sắc bén, gϊếŧ người vô cùng dứt khoát, khiến Trình Đại Lôi vô cùng khϊếp sợ, vội vàng dùng hệ thống tra thông tin của đối phương. Quả nhiên, đúng là một vị đỉnh cấp (=ưu tú) mưu sĩ.

Trình Đại Lôi biết, có thể đạt đến đỉnh cấp đều không đơn giản, Tần Man là đỉnh cấp sơn tặc, lấy một địch trăm, mà đây lại là đỉnh cấp mưu sĩ hiển nhiên võ phu càng đáng sợ hơn.

Tiết Bán Xuyên bỗng nhiên lạnh lùng hướng bên này liếc mắt một cái, Trình Đại Lôi giật mình, hiện tại nếu bị đối phương bắt gặp, thì hắn chỉ còn một con đường chết.

Chỉ là Tiết Bán Xuyên bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, ôm lấy thi thể Hàn Huyền Chi, thiết đao trong tay chỉ về phía trước.

"Trở về."

Kỷ luật nghiêm minh, 100 con ngựa đồng thời quay đầu, vội vã mà đến, vội vã rời đi.

Trình Đại Lôi trong bụi cỏ lúc này mới đứng lên, lau sạch mồ hôi trên trán: Thời đại này còn có cao nhân, cũng không giống như Từ Thần Cơ, mỗi kế sách đều hỏng bét không thể dùng tới.

Bỗng nhiên, Trình Đại Lôi vừa thở vào xong liền ngửa mặt lên trời, giậm chân bình bịch, phát ra một tiếng thở dài.

“Kiếm của ta!!”

Đô, hoàn thành “Nhiệm vụ phòng thủ sơn trại lần thứ 11”, khen thưởng rút thăm, hiện tại phải chăng muốn rút?

"Trước không rút, chờ về sơn trại lại nói."

Trình Đại Lôi mang theo thanh đại búa rìa của mình trở về, lần này hệ thống coi như đủ ý tứ, chịu cho cơ hội rút thăm một lần. Rút thưởng là một việc một tính hên xui, mà mặt Trình Đại Lôi bây giờ…có thể nói hơi đen một chút.

…..

Thời gian: Đêm

Địa điểm: Thành Hắc Thạch Phủ Thành Chủ

Trên chiếc giường lớn, một đôi thân thể mềm mại như hoa như ngọc, chiều cao trung bình, tướng mạo trung bình, đôi mắt như ngậm xuân sắc.

Đây là hai mỹ nô được Hắc Thạch thành chủ sủng ái nhất, bây giờ hai người ở chung một chỗ, giống như một đôi dê con đã bị lột da, một bộ dáng cồng kềnh, già nua đè ép lên thân thể hai người, tóc hoa râm, trên mặt còn có vài nốt đồi mồi.

Cột đèn bằng đồng thấm đầy đèn dầu, chiếu gian phòng sáng như ban ngày, trên chiếc giường lớn cuộn tròn màu đỏ, tay trắng nõn đan vào nhau, từng hồi từng hồi phát ra âm thanh êm tai trên giường lớn.

"Thành chủ, thành chủ..."

Một âm thanh khẩn thiết vang lên, Tiết Bán Xuyên ôm thi thể Hàn Huyền Chi hối hả chạy vào, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Thành chủ…công tử bị sơn tặc phục kích, đã chết thảm!”

"Cái gì!"