Chương 20: Bố Trí Hỏa Dược

Nguồn: Sưu Tầm

Từ Thần Cơ giật mình, thức thời ngậm miệng lại. Ông ta cùng Lâm Thiếu Vũ lên xe ngựa, sắp xếp 30 hũ rượu ngon được khen thưởng trước đó lên xe, cẩn thận đi về hướng Phi Hổ Trại.

"Đại đương gia, Phi Hổ trại sẽ tin tưởng Từ quân sư à?" Tần Man hỏi.

"Mặc kệ bọn hắn tin hay không, chung quy sẽ phái người đi dò thám một chút, đó chính là cơ hội của chúng ta." Trình Đại Lôi.

Không có khí lực, chỉ có thể mượn lực đả lực, đây cũng là một cái biện pháp tốt. Từ Thần Cơ sau khi đi, Trình Đại Lôi cũng không có nhàn rỗi, hắn còn đang suy nghĩ sẽ phải dùng số thuốc súng này như thể nào để có uy lực nhất.

Đối với hoả dược, Trình Đại Lôi thật sự không quá hiểu biết, chỉ có thể tự suy đoán một chút, nhiều lần thí nghiệm, tỉ như đem hoả dược cùng đá vụn phối hợp một chỗ, cuối cũng vất vả nghĩ ra một phương pháp.

Hắn đem hoả dược giấu vào trong chăn bông, làm một loạt các vũ khí giống như bom Napan, chăn bông trong sơn trại bị hắn vơ vét không còn gì, nếu Từ Thần Cơ còn ở đây, chắc ông ta đã hô to gọi nhỏ: Mùa đông năm nay chúng ta làm sao sống tiếp…

Hắn còn đem hỏa dược trộn với đá vụn, rơm rạ,...trong các hộp gỗ trước đó. Dùng dầu thấm vải bông để làm dây dẫn, phần lớn đều là do Trình Đại Lôi bỏ công ra làm, bởi vì sức lao động của sơn trại lúc này quá ít, phái đi hai người thì càng thiếu hơn.

Trình Đại Lôi phụ trách phối hợp tỉ lệ, Tần Man đào đá, Từ Linh đi đến lấp, ba người đều mệt đến đầu đầy mồ hôi, nhưng một giây cũng không dám nghỉ ngơi.

"Đại đương gia, ngươi cảm giác chúng ta có thể thủ thành công?” Tần Man.

Trình Đại Lôi ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Man, khuôn mặt nghăm đen đã đầy mồ hôi, hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?"

“Ta là man nhân, hiểu biết không có nhiều.” Tần Man nói: "Nhưng ta muốn giữ vững nơi này."

Trình Đại Lôi kinh ngạc, lập tức nói: "Kỳ thực ta cũng không biết còn có thể giữ nơi này được hay không, nhưng... Ta muốn giữ vững nó."

"Được rồi, Tần đại ca, mau đem hòm thuốc chuyển xa một chút, chúng ta kiểm tra lần cuối.

Trình Đại Lôi kêu Tần Man đem hoả dược sắp xếp cẩn thận, sau đó đem kíp nổ kéo tới, ba người trốn ở một khoảng cách an toàn, hy vọng lần này sẽ hiểu quả.

Tô Anh yên lặng ở trong phòng, mấy ngày nay Trình Đại Lôi quá bận rộn nên không có chú ý đến nàng. Nghĩ đến bốn, à không năm người bọn họ vậy mà đối phó với đợt tấn công của thành Hắc Thạch, quả thực chính là si tâm vọng tưởng. Hay chính là Bọ Ngựa đấu Xe, kiến càng lay cây.

Oanh! Long!

Một tiếng nổ vang rung trời đột nhiên vang lên, cả tòa núi tựa hồ cũng đang rung động, đất từ trên nóc nhà quê mùa hơi rơi xuống. Tô Anh giật mình, thân thể ý thức có chút run rẩy... Cái, cái này... Địa Long xoay mình à!

Sau khi không nghe động tĩnh gì nữa, Tô Anh mới lo lắng đề phòng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong bụi mù, ba người Trình Đại Lôi bị hun đến mặt khét đen, ở nơi đó vỗ tay khanh khách.

"Thành, thành..."

...

Tại thành Hắc Thạch, đội ngũ đã sắp xếp chỉnh tề.

Bao gồm, 200 kỵ binh, binh hùng tướng mạnh, 300 đao binh, giáp đen cao to, 100 trọng giáp binh, toàn thân cao thấp bao phủ thiết giáp, đứng bất động như núi là 200 trường thương binh, từng ngọn thương hướng lên bầu trời, giống như đang muốn tuyên chiến với trời xanh.

Hàn Huyền Chi đứng ở phía trước đội ngũ, thân mặc bào trắng, eo đeo tam xích thanh phong kiếm, quả nhiên là công tử thế giai, thiếu niên đáng yêu.

Đừng, đừng bị một màn này hù dọa.

Đội ngũ chỉnh tề trong thời gian ngắn liền xuất hiện buông lỏng. Xuất binh không phải là chuyện nhỏ, cũng nên có các nghi thức Tế Thiên Tế Địa, sau đó đại tiểu quan viên trong nội thành còn muốn phát biểu nói chuyện, chung quy còn muốn lựa chọn ngày lành tháng tốt để xuất binh.

Bình thường, buổi trưa là tốt nhất, bởi vì sát khí nặng nhất. Mà bây giờ lại là mùa hè, vừa đến lúc mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt không kiên nể gì liền chiếu thẳng xuống giáo trường.

Hàn Huyền Chi nhẹ lay động vũ phiến, cảm khái nói: "Bầu trời trong trẻo, là điềm tốt đây mà."

“Tốt…cái đầu ngươi…nắng bỏ mẹ ra…”

Tận đấy lòng trọng giáp binh đã sớm gọi cha chửi mẹ, trên thân là thiết giáp nặng mấy chục cân, kín không kẽ hở, còn ngươi cứ ba lạp ba lạp nói không ngừng, để binh sĩ bên trong thiết giáp giống như bị đun trong nồi, bọn họ cho tới bây giờ còn không có người say nắng, chỉ có thể nói thân thể tố chất cũng không tệ lắm.

"Vương thúc, ông cũng đi à, năm này ông cũng đã 60 mươi đi?”

"Sáu mươi ba a, nhìn qua không ngờ đúng không, haha…Tiểu mao, tay của ngươi không phải bị ngã trọng thương rồi sao, làm sao còn có thể làm cung binh?"

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, lần này một ngàn người đánh mấy cái tiểu mâu tặc, thiếu mình ta không quan trọng."

….

….

Hàn Huyền Chi hài lòng nhìn một màn này, giờ phút này hắn cảm giác mình không còn là một người đang chiến đấu, Trần Huyền Chi, Lý Trường Canh, từ nay thanh danh của mình sẽ được lưu lại trong lịch sử đế quốc.

“Lão cha của ngươi chỉ mới vinh quang hơn 30 năm trước, nhưng ngươi đã có thể danh ngay lúc này.”

Hàn Huyền Chi bỗng nhiên đem kiếm đặt lên đầu vai của một binh sĩ: “"Có cao hứng hay không?"

"Cao hứng?" Binh lính ngẩng cao l*иg ngực.

"Ta cũng mừng thay cho ngươi. Thời cổ Danh Tướng xuất chinh, vẫn sẽ chọn ra một người để tế cờ, mà người hôm nay ta chọn trúng chính là ngươi." Hàn Huyền Chi rút ra bội kiếm.

"Thiếu thành chủ... Ngài... Ngươi đừng nói đùa..."

“Nói đùa!” Hàn Huyền Chi ánh mắt như đao: "Trong quân ngũ không nói đùa, ta làm sao có thể đùa ngươi.”

“Yên nghỉ đi, từ nay gia tộc ngươi sẽ cùng với tên ta tỏa sáng.” Kiếm trong tay liền xoẹt qua cổ binh lính.

“Tỏa sáng…cái đầu ngươi…” Binh lính ngã xuống trên vũng máu của mình, chết không nhắm mắt.

Hàn Huyền Chi ngóc đầu lên, trong tay chính là thanh kiếm đang nhiễm máu tươi, dứt khoát vung lên: “Xuất phát!”

Mà một màn khoa trương này Hàn Huyền chi không khỏi khiến mọi người có mặt ở đây yên lặng, trong lòng đồng thời có chút suy nghĩ.

“Con hàng này…đúng là thằng ngu mà.”