Buổi tối, khu thành đông của thành Lai Nham, ở trước cửa một khu nhà của quý tộc.
Mấy người thanh niên mặc đồ xanh chào hỏi với mấy người trông cửa, từ cửa hông đi vào trong tòa nhà.
Ai cũng không chú ý đến, ở góc tối cách đó khoảng mười mét, một người mặc đồ đen đang đứng đó nhìn.
Đó chính là Đường Ân đã theo dõi từ nơi bắt đầu cho tới tận chỗ này.
Bọn người mặc đồ xanh đó chờ ở quán trọ để theo dõi Đường Ân, nhưng ngược lại còn bị Đường Ân theo dõi, tìm tới chỗ này.
Nhìn huy chương tử tước của dòng họ Đức Nhĩ Khắc ở trên cửa, Đường Ân không nói gì chỉ lắc lắc đầu.
Quả nhiên là Văn Sâm…
Biết được đối tượng là ai, nguyên nhân vậy rất sễ dàng cũng suy ra. Có lẽ tại mấy ngày nay, số lần Kiều Hi Á tới tìm mình quá nhiều, thư viện lại cũng chẳng phải một chỗ bí mật gì, vậy cũng dần dần truyền tin tức tới tai Văn Sâm. Cho nên mới có việc theo dõi hôm nay.
Hồng nhan họa thủy a, Đường Ân chợt cảm thấy có chút thở dài…
Bất quá mặc kệ như thế nào, đối với Văn Sâm, hắn đã có sát ý rồi.
Chẳng có ai muốn bị người khác theo dõi, càng huống chi Đường Ân lúc này còn là một sát thủ.
Đường Ân xa xa vòng quanh trang viên Đức Nhĩ Khắc đi một vòng. Một hồi sau, hắn biến mất trong bóng tối.
Hắn tất nhiên không thể bây giờ lao vào gϊếŧ người, không nói hắn chưa chuẩn bị gì, mà nơi này được bảo vệ cẩn thận cũng không phải chỗ tốt để hạ thủ.
Quý tốc trang viên không phải như nhà dân của người tình nhân kia, nếu mà tùy tiện lẻn vào, rất có thể chưa báo thù được mà đã chết.
Ngày hôm sau, Đường Ân mặc lấy như một người ẩn sĩ đi vào đạo tặc công hội.
Không ngoài ý muốn, nhiệm vụ đã được xác nhận hoàn thành rồi.
Đường Ân nói cho nhân viên của công hội số của nhiệm vụ, liền nhận 4 kim 50 ngân.
Đi ra, nhanh chóng tìm một quán trọ, đi vào trong không gian của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng sát thủ Đường Ân đã hoàn thành nhiệm vụ theo dõi quý tộc.”
“Độ khó nhiệm vụ: F-, đánh giá hoàn thành: D
Đạt được kinh nghiệm: 25 điểm”
…Đường Ân thở phào nhẹ nhõm, loại nhiệm vụ này đúng là tìm được ít kinh nghiệm, chỉ là vừa đủ để hoàn thành tiêu chuẩn thăng cấp thôi.
“Đinh, đạt tới tiêu chuẩn lên cấp hệ thống.”
“Mở ra nhiệm vụ lên cấp, chỗ huấn luyện chủy thủ. Nhiệm vụ này không có thời gian hạn chế, có mở ra không?”
Chỗ huấn luyện chủy thủ? Cái gì vậy…
Đúng ha!
Đường Ân chợt thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh ngay lập tức thay đổi.
Chỉ thấy bản thân mình đang ở 1 chỗ đài cao rộng khoảng 1m2 , bốn phía là một hình bầu trời sao sáng lạn, trông như trong mơ.
“Nhiệm vụ bắt đầu 3, 2, 1…”
Chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, một tia sáng lao qua. Đường Ân vô ý thức quay đầu né đi.
Một con dao lao qua cổ họng hắn.
Không chờ cho Đường Ân hiểu rõ, một con dao khác lại từ trong bầu trời sao lao tới trước mặt hắn.
“Keng”, Đường Ân thò tay rút ra chủy thủ, đâm rời ra con dao.
Không hề tiếng động, lại có hai cây kiếm đâm tới.
“Keng, Keng…”
A…Đường Ân chỉ thấy trí tim chọt đau, cúi đàu nhìn, một cây chủy thủ màu đen đã xuất hiện tại tim của hắn.
Hai cây kiếm vừa rồi chỉ để thu hút sự chú ý của hắn, còn cây chủy thủ này lợi dụng cơ hội đánh lén.
Bùm…Thân thể của hắn tan thành khói. Đường Ân lại xuất hiện tại không gian của hệ thống.
“Nhiệm vụ thất bại, xin hỏi có mở lại không?”
Đường Ân chợt biết rõ, cái gọi là chỗ huấn luyện chủy thủ, chính là để cho hắn đứng trên đài cao, tránh né hoặc đỡ hết tất cả chủy thủ tấn công tới, chỉ cần sống sót.
Đúng vậy, chỉ cần sống sót, đơn giản vậy thôi.
Nhưng để làm được điều đơn giản đó lại không dễ chút nào, Đường Ân lúc này không phải là lính mới không có ánh mắt, hắn biết độ khó của nhiệm vụ này tương đương cao.
Nếu là ở một chỗ đất bằng, Đường Ân tự tin còn có chút nắm chắc. Dù cho công kích tới đỡ không được còn có thể né ra.
Mặc dù đây chỉ là một đài cao rộng khoảng một mét vuông, không gian để tránh né chỉ khoảng hai bước, vậy độ khó liền tăng rất nhiều.
Nhưng mà điều kiện đã xác định, hệ thống sẽ không chịu cho ngươi trả giá, Đường Ân chỉ đành phải cứng đầu lấy can đảm mở ra nhiệm vụ lần nữa.
“Nhiệm vụ bắt đầu 3, 2, 1…”
Ta x, Đường Ân nhanh chóng vung ra chủy thủ, đỡ ra một cây kiếm từ phía sau đâm tới đầu hắn.
Đáng chết, nhiệm vụ là phải sống sót…
Điều này làm cho Đường Ân ngừng mong muốn nhớ quy luật công kích.
“Keng, keng, ta né…”
“Keng, ta né….Ai cha!” Một bước không chạm đất…
“Nhiệm vụ thất bại, có muốn mở lại hay không?”
“Mở lại!”
Ta x…
Ta x…
F*ck…
Theo từng lần từng lần thất bại, sự tự tin của Đường Ân cũng dần mất đi.
Hắn vốn tưởng rằng tốc độ ra đao của mình đủ nhanh rồi, nhưng trái tim, cổ họng không ngừng bị đánh trúng, làm cho hắn rõ ràng, hắn còn chậm, rất chậm…
Nhưng theo hắn càng ngày càng đỡ được nhiều chủy thủ hơn, Đường Ân cũng cảm thấy bầu trời sao lung linh càng ngày càng đáng ghét hơn.
Bởi vì càng về sau, Đường Ân phải đối phó với chủy thủ đến từ bốn phương tám hướng, tinh thần càng phải tập trung cao độ, nhưng bầu trời sao cứ sáng lóe lên không ngừng làm nhiễu loạn ánh mắt hắn.
Đường Ân rất nhiều lần trúng đòn là vì bị ánh sao lóe lên mới bị chủy thủ đánh lén trúng.
Mẹ nó…
Không cần phải nói, Đường Ân lại thất bại lần nữa rồi.
“Phải học được tin tưởng cảm giác của mình.”
Lão quản gia đang cầm một quyển sách dày ngồi đằng xa xem vô cùng chăm chú đột nhiên nói một câu.
“Tin tưởng cảm giác của mình?”
Đường Ân dường như có chút ý tưởng.
Lần nữa đi vào chỗ huấn luyện chủy thủ.
Ầm!
“Nhiệm vụ thất bại, có muốn mở lại không?”
“Ngu ngốc!” Lão quản gia chép chép miệng: “Kêu ngài tin tưởng vào cảm giác của mình, cũng không phải nói để ngài nhắm mắt lại. Ngài cho rằng ngài là ai hả?”
A…Đường Ân đỏ mặt xấu hổ.
Tiếp theo đó là thấy giận dỗi, hắn nhớ rõ trong phim với tiểu thuyết nhìn rõ ràng, khi nhân vật chính bị hành hạ đến không còn hình người, tự nhiên hiểu ra, tiếp theo là nhắm mắt lại, từ đó thực lực cùng may mắn cùng tăng cao vυ"t, đem đối thủ đánh cho tan nát vỡ tan. Làm sao với mình lại không được chứ…
Ba ngày tiếp theo, Đường Ân cũng quên đến thư viện, quên luôn Kiều Hi Á lẫn Văn Sâm. Hắn đêm toàn bộ lực chú ý tập trung tại chỗ huấn luyện chủy thủ.
Đường Ân cũng không biết mình đã thất bại bao nhiêu lần, hắn chỉ là không ngừng xác nhận, không ngừng mở lại chỗ huấn luyện.
Nếu nói chịu hành hạ cũng là một loại trời cho, vậy loại trời cho này không nghi ngờ là Đường Ân đã đạt tới cao nhất.
Lúc này chỉ cần đi vào chỗ huấn luyện, Đường Ân liền nhanh chóng tiến vào trạng thái, không chút lo lắng đỡ chủy thủ, né tránh chủy thủ cùng bị đánh chết.
Theo số lần bị đánh chết tăng lên, Đường Ân kéo dài thời gian cũng càng lúc càng dài.
Từ lúc mới bắt đầu chỉ kéo dài được 10 giây, 30 giây, đến lúc này đã kéo được gần 3 phút.
Từ góc độ người xem rất dễ dàng thấy ra sự tiến bộ của da.
Buổi trưa hôm đó.
Trên đài cao nhỏ bé, Đường Ân biến thành một bóng người, bước né tránh chỉ trong vòng một bước nửa bước. Bốn phía ánh đao lóe lên không ngừng, trong âm thanh cạch cạch cạch cạch, liền có từng ánh đao bién mất trên đài cao.
Bầu trời sao bốn phía cũng đang có vô số ánh đao ánh kiếm đang ẩn núp, công kích về phía trước cũng như phía sau hắn.
Bầu trời sao chợt lóe, “Cạch cạch cạch”
Một khắc cũng không ngừng, Đường Ân mặt không biểu hiện chút nào đỡ lấy ba cây chủy thủ sắp đánh trúng cổ họng, huyệt thái dương và trái tim hắn.
Đây đã là một tiến bộ rất lớn, phải biết Đường Ân đã chết n lần tại chiêu này rồi.
Bất quá mặt Đường Ân cũng không hiện lên chút vui vẻ nào, hắn biết rằng còn có bài kiểm tra cao hơn đang chờ hắn, đó cũng là cánh cửa mà cả ngày hôm nay hắn chưa từng vượt qua.
Đột nhiên, ánh sáng trên bầu trời sáng ngời.
Đến rồi…
Đường Ân hơi cúi người, hai chân gồng cứng, hai tay hạ thấp, trông như một con báo săn đang chuẩn bị săn mồi.
Chỉ trong chốc lát, trong mắt Đường Ân chỉ còn lại bóng đao bóng kiếm đánh tới.
Sau lưng như bị kim châm, sau lưng run lên, hắn biết,chỗ sau lưng mà hán nhìn không tới, cũng có nhiều công kích như phía trước vậy.
A…
Cổ họng khô khốc của Đường Ân đột nhiên bật ra tiếng gào thét.
“Đến đây, ta mới là vưa của chỗ này, bòn mày đều cút đi cho ta!”
Trong chốc lát, thân thể của Đường Ân né trái trốn phải, thân thể lảo đảo cứ như một người uống say vậy.
Bất quá nếu là người cẩn thận nhìn, bất kể thân thể hắn rung động như thế nào, bàn chân hắn lại một chút cũng không di động, cứ như bị đóng đinh xuống vậy.
Tại tình huống này, có rất nhiều đao kiếm công kích tới bị hắn tránh né qua, hoặc là đánh trúng đao kiếm ở sau lưng hắn, rồi cả hai cùng biến mất. Tránh né qua một vòng công kích, Đường Ân rất quyết đoán rút ra chủy thủ của mình.
“Cạch, cạch, cạch…”
Lập tức như giọt mưa rơi vào lá chuối, phía trước hắn ánh sáng chợt lóe lên.
Nhanh! Nhanh nữa! Nhanh thêm chút nữa!
Võ công trong thiên hạ, không có vật cứng nào không phá được, chỉ có nhanh là không thể phá.
A….
Ánh sáng bốn phía chợt tăng nhiều.
Cảm giác, cảm giác…
Đường Ân căn cứ vào trực giác của của bản thân, thân hình chuyển động nhanh chóng, không ngừng đem công kích của mình hướng về chỗ công kích lợi hại nhất. Mặc dù cso chút bị lọt qua, cũng bị hắn gần sát tránh né.
Rất tốt, chính là cảm giác này…
Đường Ân biết là cơ hội của mình tới rồi, bản thân mình lúc này trạng thái là tốt nhất, thắng hay thua chính xem lúc này.
“Cút đi!”
Trong tiếng gòa thét, ánh đao chợt lóe, khi ánh đao đi qua, đao kiếm công kích tới đều bị ép thành cặn, tạo thành từng mảnh bột sắt rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, bốn phía đã bị Đường Ân dọn dẹp sạch sẽ. Vù…Vù…
Nhưng không đợi hắn cao hứng, sau dầu chợt có chút gió, Đường Ân đầu chợt run lên.
Ý…Không thể nào.
Đường Ân ngay lập tức hồn phách bốc lên, biết được cảm giác của mình có chuyện xảy ra rồi.
Phương hướng đó vốn chỉ có một cây chủy thủ, mà mình đã đánh nát rồi, vậy công kích là đến từ chỗ nào.
Nhưng cái cảm giác Đường Ân đầu run lên này là không sai đấy, sau đầu nhất định có gì đó.
Không kịp nghĩ kĩ. Bước lên trước một bước rồi quay đầu lại, há miệng, tiếng rắc rắc vang lên.
Phù…
Trong tiếng cạch cạch, Đường Ân dùng chủy thủ trong tay mình vẽ lên một hình bán nguyệt.
Bất chợt hắn hiểu ra!
Đường Ân tức giận, mẹ nó, thật quá xảo trá, còn cất dấu một cái hồi toàn phiêu.
May mà đại gia đã luyện qua rồi, nếu không còn không bị ngươi chơi chết?
Theo sau khi hồi toàn phiêu bị phá, âm thanh của hệ thống vang lên.
“Đinh, chúc mừng sát thủ Đường Ân đã hoàn thành nhiệm vụ tiến giai!”