Lời của Tô Tín bỗng làm mọi người không nói nên lời, thật ra lúc trước Hoàng Bính Thành cũng đã đoán được Tô Tín sẽ làm như vậy.
Nhưng đại đầu mục Đới Xung của Thanh Trúc bang là người thế nào chứ? Đó là một đại lão trong tay có hàng nghìn thuộc hạ, thời gian lăn lộn giang hồ có khi còn lớn hơn cả tuổi của Tô Tín.
Hơn nữa thân phận Đới Xung không phải dựa vào mối quan hệ để gây dựng nên, hắn dùng mạng sống mình từng đao từng kiếm tạo dựng được, chuyện muốn gϊếŧ Đới Xung, cứ như bắc thang leo lên trời vậy.
- Không được! Ngươi không thể đi.
Lý Cương bên dưới bỗng hét lớn, sắc mặt trắng bệch.
Chẳng phải hắn lo lắng cho sự an nguy của Tô Tín, đối với hắn, Tô Tín sống chết đều chẳng có sự liên quan nào, nhưng Tô Tín làm như vậy sẽ rước đại họa về cho Phi Ưng bang.
Dù Tô Tín đi gϊếŧ Đới Xung thành công đi chăng nữa, sẽ bị Thanh Trúc bang cho rằng Phi Ưng bang muốn khıêυ khí©h.
Như vậy, hai bang phái sẽ không tránh khỏi trận đại chiến, mà hiện giờ Phi Ưng bang lại không có tâm tư và sự chuẩn bị nào cho việc khai chiến này.
- Sao vậy, Lý huynh có ý kiến gì? Tô Tín nở nụ cười nửa miệng.
- Tô Tín! Ngươi làm như vậy là ép huynh đệ thuộc hạ mình vào chỗ bất nghĩa! Ngươi đi gϊếŧ Đới Xung, dù thành công hay không, hậu quạ không chỉ mình ngươi gánh chịu nổi! Đến lúc đó mọi người sẽ bị chôn cùng ngươi!
Lý Cương hiện giờ cũng không thể lo nhiều được nữa, nếu hắn không ngăn cản, sau này bên trên Phi Ưng bang trách phạt, hắn cũng không thoát được tội.
Còn nếu hắn ngăn cản kế hoạch điên cuồng của Tô Tín thành công, còn có thể để lại ấn tượng sâu sắc, sau này còn được thưởng thêm.
- Nói đúng lắm!
Tô Tín vỗ tay, nói to rõ:
- Tô Tín ta vốn muốn liều cái mạng này để đi báo thù cho huynh đệ đã chết, nhưng vì Lý huynh đã nói như vậy, ta cũng không thể liên lụy đến mọi người. Nếu đã thế, ta giao quyền lựa chọn cho mọi người, nếu đồng ý với kế hoạch của ta, Tô Tín này liều chết cũng sẽ đi lấy đầu Đới Xung và Trương Hồng về!
Các bang chúng bên dưới bỗng có chút bối rối, còn Lý Cương lại sững người, hắn phản ứng lại ngay, dường như đây là Tô Tín đang lấy lùi để tiến.
Trước mặt mọi người, Tô Tín bày ra bộ mặt vô cùng bi thương vì muốn báo thù cho huynh đệ, đủ để lấy lại thanh thế.
Còn lúc này hắn đứng ra ngăn cản Tô Tín, nói rõ thiệt hơn trong đó, Tô Tín vừa hay có thể mượn gió bẻ măng, giao quyền lựa chọn lại cho mọi người.
Vì suy nghĩ cho mình, một số bang chúng chắc chắc sẽ không đồng ý việc Tô Tín đi gϊếŧ Đới Xung.
Như vậy, Tô Tín không những lấy lại được địa vị của mình trong lòng bang chúng, mà uy tín càng vững chắc hơn.
Lý Cương không khỏi cúi đầu ủ rũ, lần này hắn đã bị Tô Tín lợi dụng.
Còn Hoàng Bính Thành lúc này thầm vỗ tay cho Tô Tín, lần đối phó này, đúng là tuyệt chiêu!
Nhưng lúc này, những bang chúng từng uống rượu cùng người bị đánh chết đứng lên, khuôn mặt bi phẫn.
Một nam tử thân hình cao to trong số đó giận dữ nói:
- Lão đại, Trần Tam Nhi không thể chết oan uổng! Hai ca ca của anh ta đều là người lâu năm trong Phi Ưng bang, đều đã chết trong trận đấu với Thanh Trúc bang, giờ nhà chỉ còn một mẹ già bị mù. Nay chúng tôi đi theo lão đại người nên được sống tốt hơn, hôm qua lúc Trần Tam Nhi uống rượu còn nói, tiết kiệm thêm vài tháng nữa rồi lấy một người vợ, chăm sóc cho mẹ già, không ngờ nói xong câu này, người cũng đi mất! Lúc đó nếu không phải tôi cố kéo Trần Tam Nhi đi uống rượu, chuyện cũng không trở nên như vậy. Mấy người bọn tôi không muốn liên lụy đến huynh đệ, giờ chúng tôi rời khỏi Phi Ưng bang, đi gϊếŧ hai tên khốn Đới Xung và Trương Hồng!
Những người đó tháo ký hiệu Phi Ưng bang thêu ở ngực xuống, đôi mắt cũng đã đỏ lên hết.
Bọn họ đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên, vừa vào Phi Ưng bang, nhiệt huyết trong l*иg ngực vẫn còn sục sôi, lúc này nếu không làm điều gì đó, e là cả đời cắn rứt không yên!
Những bang chúng khác nhìn thấy mấy huynh đệ bọn họ như vậy, khóe mắt cũng đỏ lên, lần lượt tháo ký hiệu bang phái trên ngực xuống, muốn đi liều mạng với Thanh Trúc bang.
Nhưng người trẻ tuổi vừa gia nhập bang phái này không nghĩ nhiều giống hàng lõi đời như Hoàng Bính Thành kia luôn nghĩ về chuyện thiệt hơn.
Chỉ cần bị kích động, đừng nói là Đới Xung, thậm chí đến quan phủ họ cũng dám ra tay.
Phi Ưng bang thích dùng nhưng cũng không thích dùng những người trẻ tuổi như vậy nhất.
Bởi vì họ dám liều mạng, tạo được lực chiến mạnh nhất trong tranh đoạt địa bàn.
Nhưng đồng thời cũng vì bọn họ quá kích động, có lúc không thể khống chế được, giống như hiện giờ vậy, làm người quản lý bọn họ rất đau đầu.
Lý Cương bỗng lộ ra tia cười lạnh.
Gay go rồi nhỉ? Ngươi cho rằng dễ chinh phục lòng người lắm sao? Giờ thì đâm lao phải theo lao rồi, ta sẽ xem xem, cuối cùng ngươi dọn dẹp đống này thế nào!
Chuyện ngoài dự đoán của Lý Cương đó là, sắc mặt Tô Tín không tỏ chút gì gọi là lo lắng, ngược lại vẫn rất bình tĩnh.
- Các huynh đệ hãy bình tĩnh một chút! Tô Tín nói lớn.
Tiếng nhao nhao bên dưới dần lắng lại, Tô Tín trầm giọng nói:
- Đi tìm Đới Xung báo thù không cần các ngươi đi cùng, huynh đệ thuộc hạ bị người ta đánh chết, nếu ta không tìm lại được công đạo, Tô Tín ta há chẳng phải không bằng cả phế vật sao? Ta đã nói rồi, đầu Đới Xung và Trương Hồng, ta sẽ tự mình mang về!
Lý Cương sửng sốt, Tô Tín này đang nghĩ gì chứ? Lẽ nào hắn làm thật?
Lời của Tô Tín làm bang chúng ở đây vô cùng phấn khích, đúng là bọn họ đã không theo nhầm lão đại!
Những huynh đệ của Trần Tam Nhi vội nói:
- Lão đại, dẫn bọn tôi theo cùng đi, nếu không được tự tay báo thù cho huynh đệ, chúng tôi cả đời cũng không yên lòng được!
- Tính thêm phần ta nữa. Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nhìn thấy Lý Hoại bước ra từ đám đông, Tô Tín có chút ngạc nhiên.
- Chuyện thú vị như vậy, ta cũng muốn tham gia xem sao.
Bang chúng bên dưới nhìn trừng mắt nhìn Lý Hoại.
Giờ là lúc bọn họ đang bàn bạc việc báo thù cho huynh đệ, chuyện nghiêm trọng như vậy mà trong mắt hắn chỉ là chuyện thú vị thôi sao?
Tô Tín nhìn Lý Hoại, thấy trong mắt hắn ánh lên chiến ý và sự phấn khích, e là đối với hắn, chuyện này đúng thật là một chuyện thú vị.
Lý Cương tức giận hét lên:
- Lý Hoại ngươi điên rồi sao? Ngươi biết giờ cậu ta đang làm gì không? Ngươi không những không ngăn cản mà còn hùa theo làm loạn, lẽ nào ngươi quên lời tam gia đã nói rồi sao?
Lý Hoại vươn vai lười nhác, lạnh lùng nói:
- Lão đầu đã già rồi, không còn nhuệ khí, chuyện gì cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Kiếm của ta lâu lắm rồi chưa nhuốm máu, sắp gỉ sét hết rồi.
- Điên rồi! Ngươi điên thật rồi!
Lý Cương không thể nào hiểu được suy nghĩ của Lý Hoại.
Chưa tính chuyện hùa theo làm loạn cùng Tô Tín, còn gọi Hổ tam gia là lão đầu trước các bang chúng, hắn không muốn kiếm sống trong Phi Ưng bang nữa sao?
Lý Hoại không thèm để ý gì đến Lý Cương, mà quay sang Tô Tín nói:
- Thế nào, ta đi cùng được chứ?
Tô Tín nói:
- Tất nhiên là được, nhưng ngươi phải nghe lời ta.
- Nghe ngươi có thể, nhưng trước tiên ngươi cần tránh phát ra những mệnh lệnh ngu ngốc.
Tô Tín lắc đầu, không so đo với lời nói của Lý Hoại, con người này vốn là như vậy.
- Lão đại, vậy chúng tôi thì sao? Người để chúng tôi theo cùng đi. - Nam tử cao to cầu xin.
Tô Tín thấp giọng hỏi:
- Ngươi tên gì?
Nam tử cao to vội đáp:
- Tiểu nhân là Lý Thanh.
- Các ngươi đi cũng được, nhưng ta chỉ có thể để các ngươi đứng đợi ở ranh giới Trường Lạc phường và Vĩnh Lạc phường mà thôi, nếu các ngươi đồng ý, ta sẽ đưa các ngươi theo cùng.
Bọn họ không như Lý Hoại, Lý Hoại đã là nhân vật nổi tiếng trong Phi Ưng bang.
Hoàng Bính Thành từng nói với cậu, Lý Hoại vẫn là một trong những tay chân đứng đầu của Hổ tam gia, trải qua hơn mười trận đánh, từng lấy mạng hơn mười người.
Còn bọn họ chỉ là những bang chúng mới gia nhập vào Phi Ưng bang, trên người chẳng có võ công gì, nhiều nhất cũng chỉ có kinh nghiệm vài trận ẩu đả trên đường mà thôi.
Trình độ như vậy mà theo cậu đi gϊếŧ Đới Xung, chỉ có thể là một đi không trở lại.
Lý Thanh và mấy huynh đệ nhìn nhau, chỉ còn có thể gật đầu.
Tuy không cùng lão đại ra trận gϊếŧ địch, nhưng chí ít bọn họ cũng được coi như đã có lòng báo thù cho huynh đệ.
- Lão Hoàng, ngươi dẫn vài huynh đệ đi cải trang một chút, rồi trà trộn vào Vĩnh Lạc phường, cần nghe ngóng rõ nơi ở của Đới Xung. Những người còn lại đều ở lại đường viện, không ai được ra ngoài, trông chừng cho kỹ Lý huynh, tuyệt đối không được để huynh ấy truyền tin ra bên ngoài.
Tô Tín nhìn Lý Cương, sắc mặt có chút cân nhắc nhưng lại làm Lý Cương tối sầm mặt lại.
Hắn vốn định chuẩn bị lát nữa chuồn ra ngoài, báo chuyện này cho Hổ tam gia nhưng rõ ràng Tô Tín sớm đã có phòng bị.
Tuy thân thủ Lý Cương khá tốt, nhưng rõ ràng không hơn được Lý Hoại.
Còn những bang chúng bên dưới ngót nghét cũng hơn trăm người, dù Lý Cương có mạnh đến mấy cũng khó mà liều mạng xông ra.
Vì vậy Lý Cương cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Tô Tín.
Chuyện này chỉ có hai kết cục, một là Tô Tín ám sát thất bại, bị gϊếŧ ngay tại chỗ, Thanh Trúc bang phẫn nộ, mở ra trận đại chiến.
Hai là Tô Tín chạy thoát được sau khi thất bại, nhưng sau đó bên trên Phi Ưng bang cũng sẽ giao nộp Tô Tín cho Thanh Trúc bang, coi như là vật hy sinh để dẹp yên chuyện lần này.
Dù là kết cục nào thì Tô Tín cũng khó mà thoát chết.
Còn việc Tô Tín có thể thành công gϊếŧ chết Đới Xung, Lý Cương vốn chưa từng nghĩ qua.
Đới Xung nếu dễ gϊếŧ như vậy, e là Vĩnh Lạc phường sớm đã thuộc về Phi Ưng bang từ lâu.