Quảng Châu, ngày 29 tháng 8.
Mùa khai trường mới lại đến, trên sân ga náo nhiệt tưng bừng giăng đầy băng-rôn hoan nghênh tân sinh của các trường đại học.
Hôm nay người phụ trách đến nhà ga đón tân sinh của C đại là hội phó hội học sinh Giang Tuyết, sinh viên năm bốn hệ Lịch Sử. Giang Tuyết là một đại mỹ nữ, tóc dài chân dài, tính cách rộng rãi lại nhiệt tình, cô nàng đứng gồng mình chịu đựng ánh nắng chói chang nguyên cả buổi chiều chỉ để làm tròn trách nhiệm đón tân sinh.
Bốn giờ rưỡi chiều, Giang Tuyết vừa mới dàn xếp xong mấy sư muội bên học viện văn, ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó không xa đứng một nam sinh dáng người cao lớn. Người nọ mặc áo T-shirt đen cùng quần bò, bởi vì chiều cao nổi trội mà dù đứng trong đàn người cùng vô cùng bắt mắt. Đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón bị cố ý kéo thấp, trên mặt lại đeo một cái kính râm to đùng, chỉ để lộ ra chiếc cằm với đường cong gọn gàng, khoé môi hơi hơi mỉm cười.
Thấy băng-rôn hoan nghênh tân sinh của C đại, nam sinh liền bước về phía bên này.
Người này mới xuất hiện liền phô ra tạo hình ngầu dữ vậy? Cả đám người ai nấy cũng đều nhịn không được ghé mắt nhìn.
Nam sinh dừng lại trước chỗ bày quầy đón tân sinh, đưa tay kéo kính râm xuống, lịch sự hỏi "Cho hỏi xe bus của trường mấy giờ mới đến?"
Giang Tuyết nhìn thẳng vào mắt nam sinh kia, bất giác ngẩn người.
Diện mạo của người này vô cùng anh tuấn, vẻ mặt giống như luôn mỉm cười khiến người khác cảm thấy thân thiện dễ gần. Chất lượng tân sinh năm nay có thể nói là tốt vô cùng, đứng ở quầy đón tân sinh từ sáng tới giờ thấy bao nhiêu là trai xinh gái đẹp, bất quá trên người nam sinh này lại có một loại khí chất rất đặc biệt... Thật sự là sinh viên mới sao? Như thế nào mà cả người không có một chút ngây ngô cùng non nớt đặc trưng của tân sinh nhỉ?
Trong lòng tuy có chút nghi hoặc, nhưng Giang Tuyết vẫn nhiệt tình trả lời "Sắp tới rồi, sư đệ ở học viện nào vậy?"
Nam sinh trả lời "Lịch sử."
Nghe vậy Giang Tuyết liền cười nói "Vậy cũng thật tình cờ ha, chị cũng bên lịch sử. Sau này có gì cần giúp đỡ cứ tìm chị, phải rồi, chị tên Giang Tuyết, là trưởng lớp A1 bên hệ lịch sử."
Đúng lúc này, di động của Giang Tuyết đột nhiên vang lên, là một vị bạn học cùng phụ trách đón tân nhân với Giang Tuyết, báo cho cô biết là xe trường đã đến.
Giang Tuyết gọi mấy tân nhân tập họp lại, sau đó dẫn cả đám chậm rãi đi đến bãi đỗ xe đối diện.
Giang Tuyết bảo mấy tân sinh theo thứ tự lần lượt lên xe, bản thân mình lên sau cùng hết. Lên xe, cô nàng đưa mắt nhìn một loạt, phát hiện chỗ ngồi của nam sinh cùng hệ lịch sử lúc nãy còn ghế trống, lập tức bước đến ngồi xuống.
Cô nàng nghiêng đầu dòm sang, thấy nam sinh hai tai đeo headphone, lúc này đang cúi đầu chơi game trên di động.
Người này có một đôi bàn tay rất đẹp, mười ngón tay đều thon dài, khớp xương đều đặn, nhìn đôi bàn tay lướt nhanh gõ trên màn hình di động của cậu ta tạo cảm giác như một nghệ sĩ dương cầm đang say mê ngồi bấm những phím đàn diễn tấu một nhạc khúc với độ khó cực cao, nhanh tới mức làm người ta hoa mắt.
Vẻ mặt của anh nghiêm túc vô cùng, trên di động biểu hiện game đang chơi là "Tiết tấu đại sư".
Đây là một trò chơi đề tài âm nhạc đang rất được mọi người ưa chuộng dạo gần đây. Cách chơi rất đơn giản, dựa theo tiết tấu âm nhạc mà gõ nhịp, càng chính xác tạo thành càng nhiều combo thì sẽ ghi được càng nhiều điểm, nhưng nếu gặp được bài hát có tiết tấu quá nhanh sẽ rất dễ khiến người chơi luống cuống tay chân, là một trò chơi đòi hỏi tốc độ tay phải cực nhanh, cảm giác tiết tấu lẫn năng lực phản ứng phải nhạy.
Giang Tuyết nhìn nam sinh chơi một lúc, chỉ thấy con số combo trên màn hình liên tục tăng lên vù vù, hơn nữa không hề miss bất cứ cái nào.
Một ca khúc chấm dứt, trên màn hình lập tức xuất hiện dòng chữ màu vàng rực rỡ "All Combo", Giang Tuyết nhịn không được cất lời khen "Sư đệ, cậu chơi Tiết tấu đại sư cũng lợi hại ghê! Bài này chị có cố cỡ nào cũng 400 combo là hết cỡ, vậy mà cậu làm một lèo hơn 700 cái combo!"
Nam sinh nói "Bài này độ khó cũng chỉ ở trung bình, khó hơn tôi cũng all combo được, 1200 âm tôi cũng không miss cái nào."
Giang Tuyết "..."
Tên này không biết cái gì gọi là khiêm tốn sao! Một ngàn hai trăm cái combo... Ngón tay không rút gân sao?
Giang Tuyết nhịn không được, moi di động của mình ra nói "Để tôi add WeChat của cậu, chúng ta thử đấu một ván."
Nam sinh nói "Cô thua là cái chắc."
Giang Tuyết không phục nói "Chưa chắc đâu."
Giang Tuyết quét QR code rồi add WeChat của nam sinh, sau đó cô nàng lựa chọn bài tủ nhất của mình "Croatian Rhapsody"
——kết quả là bị thua vô cùng thê thảm! Bị miss một đống âm không nói, tổng số combo còn không bằng một nửa người ta!!
Nam sinh cười vô cùng sung sướиɠ "Đã bảo là bạn thua chắc rồi mà."
Giang Tuyết "..."
Nhìn người này vẻ mặt cười tủm tỉm, Giang Tuyết tự dưng cảm thấy muốn hộc máu.
Bài khó như vậy mà cũng có thể all combo? Tốc độ tay của người này là bao nhiêu vậy, đúng là trâu bò mà!
Giang Tuyết buồn bực nhìn nam sinh tiếp tục đeo headphone, hai tay nhẹ nhàng bấm màn hình di động, nhịn một hồi rốt cuộc nhịn không nổi, lấy di động phát một tin xả bực lên group chat của đám bạn học "Hôm nay đi đón tân sinh, gặp được một tên, hắn chơi Tiết tấu đại sư pro như quỷ ấy, tuỳ tiện gõ mà combo cũng hơn một ngàn, nhìn hắn chơi mấy ván mà cảm giác như sắp sửa nhận không ra trò này vậy! Mệt quá không muốn yêu nữa!"
Xe trường chạy suốt một tiếng, rốt cuộc đến trường, đám tân sinh tay xách nách mang hành lý ào xuống xe, tự chạy đi đăng ký tại các nơi báo danh của hệ mình học, chỉ có nam sinh kia mang hành lý xuống xe, tự thân một mình đi về hướng ký túc xá.
Giang Tuyết tốt bụng nhắc nhở "Sư đệ, em nên đi chỗ báo danh đăng ký trước, đăng ký xong rồi mới được lĩnh chìa khoá ký túc xá."
Nam sinh nói "Không cần, tôi có thể trực tiếp vào ký túc xá."
Giang Tuyết kinh ngạc "Thế ra cậu không phải là tân sinh?"
Nam sinh cười nói "Tôi năm tư rồi, tiện đường quá giang xe trường chút thôi, cảm ơn bạn ha."
Giang Tuyết "..."
Nhìn tên kia xách hành lý nhanh chóng bước đi như bay dần dần mất hút khỏi tầm mắt, Giang Tuyết thực sự là nghẹn họng!
Bồ tèo, năm bốn rồi còn đi ké xe tân sinh! Da mặt dày tới mức này, cũng là một loại trình độ!!
***
Khu ký túc xá nam sinh C đại, toà 1, phòng số 301.
Nam sinh đi ké xe tân sinh đi đến cửa phòng ký túc xá của mình, phát hiện cửa phòng lúc này đang mở, bên trong có một anh chàng đang toàn lực rống to "Đánh chết buff trước! Mau lên mau lên! Gϊếŧ buff trước!!"
Anh chàng ngồi cạnh cũng không chịu thua kém "Rồi xông lên, gϊếŧ chết tụi nó!"
"Gϊếŧ một lèo cả đám, tuyệt cú mèo!"
Trên màn ảnh máy tính hiện lên mấy chữ "Chiến Thắng" rực rỡ, hai nam sinh hưng phấn đánh tay nhau một cái. Nghe thấy âm thanh mở cửa, hai người mới quay đầu lại nhìn, liền thấy một anh chàng cao lớn đẹp trai đang cầm hành lý đứng ngay cửa, nhìn hai người mìm cười "Chào mọi người."
Hai người ngồi trong phòng đồng thời sửng sốt "Ông là ai?"
"Bạn phòng mới." Nam sinh mang theo hành lý vào phòng, vô cùng phong độ đưa tay nói "Năm bốn hệ lịch sử, Lưu Xuyên, chiếu cố nhiều hơn."
Lưu Xuyên vốn tưởng là phòng ký túc xá nam sinh kiểu gì cũng vừa loạn vừa bẩn, mùi hôi ngợp trời, đến lúc vào phòng 301 này mới phát hiện trong phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ gọn gàng, mùi lạ cũng hoàn toàn không có. Sàn nhà nhìn là biết vừa được lau qua, vẫn còn vệt nước chưa khô, trên giường của mấy anh bạn trong phòng đều có mắc một cái màn, mấy thứ tạp vật cùng hành lý cá nhân đều được màn che lại, từ ngoài nhìn vào liền thấy vô cùng ngăn nắp chỉnh tề. Mà cái giường trống bên kia cũng được thu dọn sạch sẽ, tổng thể mà nói ấn tượng ban đầu khá là ok.
Nếu bạn cùng phòng vì lười mà không thèm dọn, để cho mình một cái giường bẩn loạn, Lưu Xuyên cũng không thể làm gì hơn là tự thân vận động. Nhưng mấy cậu này tính cách cũng rất tốt, chủ động giúp mình dọn dẹp sạch sẽ giường nằm.
Bởi vi vậy nên tâm trạng của Lưu Xuyên rất tốt, dẫn theo thái độ đối với mấy người bạn cũng phòng cũng hữu hảo hơn.
Nam sinh mới nãy kêu gào phải gϊếŧ buff trước lúc này đứng dậy, bước tới bắt tay Lưu Xuyên, cười nói "Chào bạn, chủ nhiệm có nhắc tới chuyện bạn vào ở với tụi này, hoan nghênh trở thành thành viên của phòng. Tui là Lý Tưởng, là phòng trưởng phòng 301, này chính là Chu Hiểu Vũ, còn bên kia là Dương Đào, ba đứa tụi này đều là sinh viên bên hệ vật lý. Giường trống bên kia là của bạn, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ cứ gọi tui một tiếng. Chúng ta ở chung phòng với nhau, không cần khách khí cái gì hết, hen!"
Nam sinh tên Lý Tưởng này chỉ nhìn vẻ ngoài liền có thể đoán ra cậu ta là mẫu người tính cách thẳng thắn lại nhiệt tình, cười toe toét rất là sáng sủa, chiều cao cũng một mét tám hơn, xấp xỉ với Lưu Xuyên. Tuy rằng có vẻ như yêu chơi game, nhưng lại không giống mấy tên trạch nam bình thường hay gặp, vẻ mặt đều là mụn, ngược lại bộ dạng mày rậm mắt to, nhìn cũng rất đẹp trai.
——Lý Tưởng? Tên có hơi buồn cười tí.
Lưu Xuyên gật đầu, cũng cười nói "Ok, Lý Tưởng đúng không? Mọi người tiếp tục chơi ha, tôi đi dọn hành lý một chút."
Lý Tưởng nói "Vậy cứ tự tiện, tụi này tiếp tục chơi game."
Lưu Xuyên kéo hành lý đến một chỗ trống, sau đó nhanh nhẹn dọn dẹp vào vị trí, Lý Tưởng trở lại chỗ ngồi, tiếp tục cùng hai anh bạn chung phòng chơi game.
Mười phút sau, đột nhiên Lý Tưởng vỗ bàn một cái thật kêu, nói "Cái đậu, buff tại sao lại rớt mạng rồi?"
Chu Hiểu Vũ cũng phối hợp vỗ bàn một cái "Buff rớt mạng, trận này thua chắc rồi!"
Lý Tưởng bực bội nói "Vất vả lắm mới thắng được hai trận, người lạ quả nhiên không đáng tin!"
Dương Đào nói "Đúng đó, trận cuối rồi mà thua, xui như cái gì ấy!"
Nghe ba anh bạn cùng phòng tức giận bất bình, giống như là rất bực bội, Lưu Xuyên nhịn không được quay đầu nhìn lướt qua máy tính của họ ——
Vừa nhìn, Lưu Xuyên liền bất giác cảm thấy buồn cười.
Võ Lâm...
Mấy cậu bạn cùng phòng cũng chơi trò này ta...
Trên màn hình máy tính đang biểu hiện bản đồ cạnh kỹ trường tranh xếp hạng trong Võ Lâm, mấy người đội Lý Tưởng bởi vì một người rớt mạng, nên bị đối phương đánh không ngóc dậy nổi, lúc này đứng ở điểm hồi sinh rối rắm oán giận.
Hình ảnh trò chơi vô cùng quen thuộc, hình thức đoàn chiến vô cùng quen thuộc...
Lưu Xuyên tại trò chơi này chinh chiến ngần ấy năm, những hình ảnh kia với anh quả thực là vô cùng thân thiết.
Lưu Xuyên làm bộ như mình rất "gà" hỏi thăm "Mọi người đang chơi game à? Võ Lâm đúng không?"
Lý Tưởng nói "Đúng vậy, ông cũng chơi trò này?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, có từng chơi một dạo."
Lý Tưởng tò mò quay đầu lại hỏi "Ông chơi phái gì"
"Đường Môn." Lưu Xuyên cong khoé môi, mỉm cười bổ sung "Bất quá tôi chỉ mới biết chơi, trình độ rất kém."
Nghe được bạn cùng phòng mới cũng chơi Đường Môn, Lý Tưởng lập tức hưng phấn đứng phắt dậy "Ông cũng chơi trò này? Quả tuyệt vời!"
Quả thật là đạp nát đế giày tìm không thấy, nhặt được ngoài cửa chẳng mấy giây!
Đám người Lý Tưởng muốn đánh cạnh kỹ trường, nhưng số người lúc nào cũng thiếu, năm thiếu một, lần nào đánh cũng phải kiếm một người ngoài. Hôm nay cũng chính là bởi vì tên buff lâm thời nhét vào kia mạng mẽo không tốt, tới giờ phút gay cấn liền rớt mạng, báo hại bị diệt đoàn hết mấy lượt.
Lúc trước Lý Tưởng còn vắt óc nghĩ hết cách để kéo học bá Ngô Trạch Văn xuống nước chơi cùng mình, nhưng không lần nào thành công, lần này quá tuyệt rồi, bạn cùng phòng mới vào có chơi sẵn không cần phải dụ!
Lần này đội ngũ của mình chắc chắn sẽ từ "Năm thiếu một chết toi" thành "Sáu cố định vô địch" rồi...
Ê mà khoan, lúc nãy tên này nói là trình độ rất gà...
Không sao không sao, gà cỡ nào cũng có thể bồi dưỡng từ từ thôi!
Lý Tưởng lập tức đứng dậy bước đến trước mặt Lưu Xuyên, nhiệt tình vô cùng nói "Trình độ là chuyện nhỏ, chơi dần sẽ quen thôi. Tui chơi Đường Môn hơn năm rồi, đối với phái này quen thuộc như lòng bàn tay vậy! Vầy đi, ông vào game tìm tui, tui mang ông đi đánh cạnh kỹ trường tôi luyện trình độ!
Lưu Xuyên phất tay, mỉm cười nói "Thôi đi, có câu " Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đội hữu như heo " đó thôi, tôi sợ heo đội hữu như tôi sẽ liên luỵ các cậu."
Lý Tưởng vô cùng sảng khoái vỗ vỗ vai anh, nói "Cần gì khách sáo vậy! Cứ việc vào game tìm tui mà nương tựa, tui đây bảo kê cho ông!"
"..." Lưu Xuyên chỉ cười mà không nói.
Vài năm sau, trong 《 Lý Tưởng hồi ký 》 của anh bạn Lý Tưởng, có mô tả lại cảnh tượng lần đầu cậu cùng Lưu Xuyên gặp gỡ——
Ngày hè năm ấy, ở phòng 301 toà 1 ký túc xá C đại, từng có một vị cao thủ như thần đứng trước mặt ta, nhưng ta lại không biết quý trọng, còn vỗ ngực nói với đại thần: tôi sẽ bảo kê cho ông.
...
Ha ha.