Trương Gia Khẩu với Thiếu Lâm tự đường xá xa xôi, dựa vào hai chân đi tới Thiếu Lâm tự, ba ngày mệt chết cũng không nhất định có thể chạy tới được.
Chỉ có cưỡi ngựa, mà phải là một thớt ngựa tốt.
Nhưng tất cả thứ này đều cần tiền.
Nói một tiếng với Quách Tĩnh, Chu Dương để tiểu nhị chuẩn bị một gian phòng trọ, đóng cửa lại, mặc niệm một tiếng "Trở về."
Thân ảnh trong nháy mắt biến mất khỏi phòng khách.
Lần nữa lấy lại tinh thần, Chu Dương đã trở lại thế giới hiện đại.
Chu Dương ra khỏi phòng, lấy lại bình tĩnh, sắc mặt vô thường đi về phía siêu thị ở gần đó.
Nếu không phải nhịp tim vẫn đang đập loạn cào cào, sợ rằng hắn cũng sẽ không tin tưởng rằng mình mới vừa trở về từ một thế giới khác.
Tiến vào siêu thị, trông thấy các loại hàng hoá, trong lúc nhất thời Chu Dương cảm thấy khó khăn, nên mua cái gì?
Cổ đại thiếu cái gì, ngoại trừ không thiếu người, cái gì cũng thiếu.
"Đinh linh linh? ? ? ? ? ?"
Lúc này, một tiếng chuông êm tai truyền vào trong tai Chu Dương, Chu Dương nghe lập tức quay lại nhìn, bên trên kệ hàng là một hộp âm nhạc tinh mỹ đang phát ra tiếng nhạc trong trẻo.
Chu Dương trông thấy hộp âm nhạc tinh xảo, phát ra hào quang lộng lẫy, giống như có điều suy nghĩ.
Vô luận triều đại nào, chỉ cần là vật phẩm mang theo sắc thái thần bí, không thể nghi ngờ đều có giá trị liên thành.
Có thể nói hộp âm nhạc khá phổ thông ở thế giới hiện đại, mười mấy hai mươi tệ là có thể mua một cái, mà tại thời cổ đại, hộp âm nhạc có thể ca hát lại là thần khí, tiên khí trong truyền thuyết.
Bỏ ra gần một trăm tệ, Chu Dương mua một cái hộp âm nhạc làm từ pha lê, nhìn qua mười phần lộng lẫy.
Trong nháy mắt thu hộp âm nhạc vào trong không gian hệ thống, Chu Dương lập tức vội vội vàng vàng đi ra khỏi siêu thị, hơi liếc nhìn bốn phía, sau đó tiến vào một cửa ngõ vắng vẻ, tâm thần khẽ động, lần nữa trở lại phòng trọ.
Ra khỏi phòng trọ, Chu Dương liền chuẩn bị cùng Quách Tĩnh đi tìm một hiệu cầm đồ thích hợp, bán hộp âm nhạc đi, dù sao bảo bối động nhân tâm, không có Quách Tĩnh đi theo, hắn sợ một mình mình sẽ không lo nổi.
Xuống lầu dưới, Chu Dương phát hiện không thấy Quách Tĩnh đâu cả.
"Chưởng quỹ, vị bằng hữu của ta?"
Chu Dương có chút lo lắng hỏi, hi vọng bí tịch đều đặt trên thân Quách Tĩnh, nếu như hắn rời đi, tất cả đều ngâm nước nóng.
"Ở bên ngoài đây."
Chưởng quỹ chỉ chỉ ngoài cửa, sau đó tiếp tục cúi đầu gảy bàn tính trong tay.
Chu Dương vội vàng chạy ra cửa bên ngoài, chỉ thấy Quách Tĩnh cười hì hì trò chuyện cùng một tên tiểu ăn mày.
Tiểu ăn mày thoạt nhìn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, quần áo tả tơi, thân hình gầy gò, trên đầu mang theo một cái mũ da rách nát, trên mặt cùng tay đều bị bôi lên than đen khiến cho không người nào có thể nhìn ra diện mục thật sự của người này.
Đang lúc đàm tiếu lộ ra hai hàng răng trắng tinh, hoàn toàn không tương xứng với toàn thân của hắn, trong đôi mắt đen kịt lộ ra quang mang linh động.
Tốt a!
Trông thấy hai người bộ dáng kí©ɧ ŧìиɧ bốn phía, Chu Dương thừa nhận hắn đố kỵ, vận khí nhân vật chính thật là tốt, muội muội xinh đẹp tự động đưa tới cửa, sau này mình cũng muốn có hào quang nhân vật chính như vậy.
Chu Dương không tiến lên làm bóng đèn, ba ngày không có thời gian chen chân, hắn ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ, gọi một chút đồ ăn bắt đầu ăn uống.
Chỉ chốc lát, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung bước vào, ngồi bên cạnh Chu Dương, nhiệt tình trò chuyện.
Quách Tĩnh thành thật, lời nói thao thao bất tuyệt, hai người hoàn toàn không để ý tới Chu Dương, Chu Dương đành phải hóa bi phẫn thành sức ăn, không ngừng tiêu diệt mỹ thực trên bàn.
"Khục? ? ? Quách huynh đệ, làm sao không giới thiệu với ta một chút?" Thời gian từng giờ trôi qua, trông thấy hai người vẫn không ngừng nhiệt tình trò chuyện, rốt cục Chu Dương nhịn không được ngắt lời.
"Các ngươi hẹn hò ta không quan tâm, thế nhưng mà ta chỉ có ba ngày, bây giờ đã qua nửa ngày rồi."
Quách Tĩnh nghe vậy, hơi sững sờ, nhìn Hoàng Dung hỏi:
" Hiền đệ, ta còn không chưa hỏi tên của ngươi đây?"
"Ta họ Hoàng, tên một chữ một chữ Dung."
"Ta họ Quách tên Tĩnh."
"Ta họ Chu tên Dương, các ngươi đợi lát nữa trò chuyện tiếp, Quách Tĩnh xem giúp ta một chút, bảo bối gia truyền của ta có giá trị bao nhiêu tiền?"
Chu Dương cũng im lặng, hàn huyên nửa ngày, song phương ngay cả tính danh cũng không giới thiệu, không để ý đến Hoàng Dung ở một bên khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, trực tiếp kéo Quách Tĩnh tiến vào phòng trọ, Hoàng Dung đành phải đi theo phía sau.
Bên trong gian phòng.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung nhìn bảo bối phát sáng lại phát ra tiếng nhạc trên bàn, lập tức ánh mắt nhìn Chu Dương trở nên quỷ dị.
Nhận ánh mắt hai người, Chu Dương mỉm cười ý vị thâm trường, nói:
"Quách huynh đệ, ngươi nhìn hộp âm nhạc này có giá trị bao nhiêu ngân lượng?"
"Cái này gọi là hộp âm nhạc? Ngươi muốn bán nó?" Hoàng Dung nghe vậy tức giận nhìn Chu Dương, đoạt lấy hộp âm nhạc trong tay Chu Dương, đôi mắt mỹ mạo tinh tế đánh giá.
"Chu đại ca, ngươi không cần ngại ngùng, chỗ này của ta vẫn còn một chút ngân lượng, vật gia truyền há có thể tùy ý bán thành tiền?"
Quách Tĩnh ở một bên hào sảng xuất ra năm đĩnh vàng trong ngực, để lên bàn.
Hoàng kim Sáng loáng, Chu Dương nhìn có chút hoa mắt, nếu như thành bán tiền ít nhất cũng phải một trăm vạn đi, đây mới thật sự là thổ hào kim a!
"Tốt, cái này bán cho ngươi."
Chu Dương nói cầm lấy hai đĩnh vàng, đưa hộp âm nhạc cho Quách Tĩnh, trông thấy bộ dáng hai người yêu thích như vậy, mặc dù biết hộp âm nhạc có giá trị rất cao tại thời cổ đại. Nếu như bán cho người khác, sợ rằng giá trị sẽ gấp trăm lần thậm chí nghìn lần, nhưng mà so với Cửu Dương Chân Kinh, tất cả đều không tính là gì.
Một chuyến đi Thiếu Lâm còn cần Quách Tĩnh chiếu cố đây.
"Ta không thể nhận."
Quách Tĩnh liên tục khoát tay, hiển nhiên hắn cũng biết giá trị của hộp âm nhạc.
"Tốt tốt, các ngươi chuyện tiếp đi, ta đi mua con ngựa."
Chu Dương nói, bỏ hoàng kim vào trong ngực, tìm tiểu nhị đi tới chuồng ngựa, lưu lại Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung hai mặt nhìn nhau.
Ước chừng nửa canh giờ, Chu Dương mua được một thớt tuấn mã màu đen, trở lại khách sạn trông thấy hai người vẫn đang loay hoay với hộp âm nhạc, đành phải tiến lên thúc giục một phen.
Dưới ánh mắt không tình nguyện của hai người, cả ba bắt đầu xuất phát về hướng Thiếu Lâm tự.
Cưỡi trên lưng tuấn mã màu đen, Chu Dương có chút hưng phấn, lần cuối cùng hắn cưỡi ngựa chính là hồi còn đại học đi du lịch, chỉ cưỡi ngựa nửa giờ đã tiêu hết một trăm tệ.
Trên đường đi, Chu Dương giục ngựa lao nhanh, sợ một đầu hổ báo nào đó đột nhiên lao ra khỏi đỉnh núi, hoặc một đám thổ phỉ nào to chui ra khỏi rừng. Cũng may một đường thuận lợi, bỏ ra gần hai ngày, rốt cục ba người đã tới chân núi Thiếu Lâm tự.
Trên núi, một bóng người màu xanh bước nhanh qua khu rừng, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung ở đằng sau cười cười nói nói, thưởng thức phong cảnh bốn phía, vậy mà không chậm hơn hắn chút nào.
"Cửu Dương Chân Kinh, ta tới." Xoa xoa mồ hôi trên đầu, trong lòng Chu Dương hét lớn một tiếng, khí lực không khỏi tràn ngập toàn thân lần nữa.
Cửu Dương Chân Kinh được đặt trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự, bên trong Lăng Già Kinh, mặc dù nó không nổi danh, lại rất dễ thu hoạch được, nhưng uy lực kinh người.
Sau Hoa Sơn Luận Kiếm lần thứ nhất, Đấu Tửu Tăng cùng Vương Trùng Dương đấu rượu luận võ, sau khi thắng Vương Trùng Dương liền Cửu Âm Chân Kinh xem thử, vừa xem đã cảm giác âm khí quá nặng, công phạt tàn nhẫn.
Sau khi trở lại Thiếu Lâm tự, hắn lấy Cửu Âm Chân Kinh làm căn cơ, dung nhập âm dương điều hòa chi pháp của Thiếu lâm tự, sáng lập ra một bộ võ lâm tuyệt học kinh thiên động địa.
Tại bên trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, ngắn ngủi mấy năm, Cửu Dương Chân Kinh đã tạo nên một đỉnh tiêm cao thủ tên Trương Vô Kỵ thiên hạ hiếm có địch thủ.
Lúc trước thời điểm đại sư viên tịch đã từng nói mớ một bộ phận kinh văn của Cửu Dương Chân Kinh, Trương Tam Phong, Quách Tương, Vô Sắc đại sư mỗi người đều nhớ kỹ một phần nhỏ.
Mà mấy người kia chỉ học được một chút da lông, về sau cũng đã thành tựu Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Thiếu Lâm cửu dương công, Nga Mi cửu dương công, Võ Đang cửu dương công, đều trở thành công pháp lập phái của ba phái.
Bởi vậy có thể thấy được, toàn bộ Cửu Dương Chân Kinh sẽ có uy lực bực nào.
Bộ bí tịch này, Chu Dương mười phần trông mà thèm.