Ngay lúc Sở Tự vừa nói xong, bảo vệ ở phim trường lập tức xông tới chế trụ Tiểu Lý, bất quá cho dù tới tận lúc này, Tiểu Lý vẫn không ngừng bôi xấu thanh danh Tô Khuyết: “Tô Khuyết chỉ là một kẻ ghê tởm bán mông đổi danh đổi lợi ngăn cản tiền đồ của những diễn viên chân chính!”
Mọi người vây xem đều ôm tâm tình xem kịch vui.
“Tô Khuyết nhà chúng tôi đường đường chính chính tới đây thử kính, thực không biết là ai nói với cậu Tô Khuyết dùng quy tắc ngầm cướp vai diễn, Lâm Khinh Vũ à? Vị diễn viên chân chính mà cậu nói cũng là cậu ta à?” Sở Tự cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn Tiểu Lý.
Người này càng muốn tẩy sạch Lâm Khinh Vũ thì cậu lại càng muốn kéo con rắn độc kia vào.
Tiểu Lý không ngờ tới lúc này mà Sở Tự vẫn không quên Lâm Khinh Vũ, vì thế cuống cuồng kéo hết tội lỗi lên người mình: “Đây là chuyện của riêng tôi, không liên quan gì tới ngài Lâm, tôi chỉ không muốn thấy một kẻ ghê tởm như Tô Khuyết tồn tại trên đời này, nó chính là mầm móng hủ bại giới giải trí.”
“Cậu là trợ lý của Lâm Khinh Vũ, cậu nói không liên quan tới Lâm Khinh Vũ, không phải Lâm Khinh Vũ sai sử thì ai tin?” Sắc mặt Sở Tự đột nhiên lạnh lùng tới cực điểm, khí thế toàn bộ khai hỏa.
Cậu biết rõ lần này không phải Lâm Khinh Vũ tự mình ra tay, vô luận thế nào cũng không thể thực sự tổn hại con rắn độc này.
Thế nhưng Sở Tự cố tình muốn kéo Lâm Khinh Vũ vào chuyện này, hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, cậu mới không sợ không có người tin mình. Sở Tự nhớ rất rõ đoạn miêu tả Lâm Khinh Vũ trong quyển tiểu thuyết kia, vô luận là trong nước hay ngoài nước đều là những lời khen ngợi, là một nghệ nhân thành công rực rỡ, ai cũng nói Lâm Khinh Vũ là quân tử đứng đắn không tranh không đoạt.
Đời này, cậu lại càng muốn xé rách bộ mặt của Lâm Khinh Vũ.
Đeo tội danh vì tranh đoạt vai diễn mà sai sử trợ lý mưu hại nghệ nhân khác, để xem đời này Lâm Khinh Vũ làm thế nào giả vờ làm quân tử được người người ngợi khen.
“Tôi nói mọi chuyện đều là một mình tôi làm, chỉ có một mình tôi mà thôi, đừng có lôi kéo ngài Lâm vào.” Tiểu Lý khá nhạy bén, lập tức bảo hộ Lâm Khinh Vũ.
Này cũng có thể xem là chân ái.
Chỉ tiếc Lâm Khinh Vũ lại chướng mắt người trợ lý nhỏ nhoi này.
Sở Tự lạnh lùng nhìn Tiểu Lý, nghiêm nghị nói: “Cậu không phải diễn viên, trước không nói tới chuyện Tô Khuyết không hề dùng quy tắc ngầm, lần này Tô Khuyết tới thử kính vốn không phải vai nam chính. Cho dù Tô Khuyết có thì nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, việc gì cậu phải kích động như vậy?”
“Tôi—–” Tiểu Lý há mồm muốn biện giải.
Bất quá Sở Tự không cho hắn có cơ hội này: “Tiếp đó, vô luận là bỏ thuốc hay có ý đồ dùng chậu hoa đập bị thương hoặc gϊếŧ chết Tô Khuyết thì vai diễn cũng không thuộc về cậu, cậu vẫn như cũ là một trợ lý nho nhỏ mà thôi. Đừng xem người ta là kẻ ngốc, nếu chuyện này thành công, người được lợi cuối cùng không phải cậu, mà chính là Lâm Khinh Vũ.”
Trong số nghệ nhân tới thử kính hôm nay, chỉ có Tô Khuyết cùng Lâm Khinh Vũ nổi tiếng nhất.
Trừ phi có người nào đó dùng quy tắc ngầm thành công giật lấy vai chính, nếu không vai diễn này sẽ thuộc về một trong hai bọn họ.
Mọi người đều lăn lộn trong giới, Sở Tự vừa nói ra thì bọn họ lập tức hiểu ngay. Vốn chỉ nửa tin nửa ngờ khi nghe Sở Tự nói Lâm Khinh Vũ sai sử Tiểu Lý, thế nhưng sau khi nghe phân tích rõ ràng thì lập tức khẳng định chuyện này là sự thật.
Chỉ là không biết Lâm Khinh Vũ dùng cách gì làm vị trợ lý này vì mình bán mạng như vậy, ngay cả chuyện mưu sát mà cũng dám làm, hơn nữa còn nguyện ý gánh vác hết tội lỗi.
Khó lường…. quả nhiên khó lường.
“Cậu nói thẳng đi, Lâm Khinh Vũ rốt cuộc đã đưa ra ưu đãi gì mà cậu khăng khăng bán mạng cho cậu ta như vậy, ngay cả tội danh mưu sát cũng sẵn sàng gánh chịu?” Sở Tự hùng hổ công kích, hoàn toàn không cho Tiểu Lý có cơ hội thở dốc.
Đại não Tiểu Lý lập tức hỗn loạn: “Tôi—–”
“Tiểu Lý, thật sự là cậu làm sao? Là cậu ám sát Tô tiền bối sao, vì sao cậu phải làm như vậy chứ?” Đúng lúc này, Lâm Khinh Vũ đang bị mọi người oán giận là một kẻ ngoan độc vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt không dám tin nhìn Tiểu Lý cùng hình chiếu hung thủ không ngừng phát lại trên màn hình, bộ dáng giống như vừa mới biết chuyện.
Có vài người rất đặc biệt, trước ống kính thì diễn xuất thực bình thường, thế nhưng diễn xuất trong hiện thực lại cực tốt.
Đang trốn tránh ở phía sau, vừa nghe bản thân bị mắng chửi vài câu thì trình độ diễn xuất trực tiếp tăng lên cấp độ ảnh đế. Rõ ràng biết bản thân chết chắc rồi.
Tiểu Lý nhìn Lâm Khinh Vũ, cũng nhân cơ hội này giảm xóc lấy lại tinh thần, tiếp tục độc ác hất nước bẩn lên người Tô Khuyết: “Anh Lâm, Tô Khuyết ỷ mình có người nâng đỡ mà nhục nhã người khác, nó khinh miệt tôi, tuy tôi chỉ là trợ lý thế nhưng cũng có nhân quyền, lần này tôi không hối hận khi muốn gϊếŧ nó.”
“Nếu có hối hận thì chỉ hối hận vì không thành công gϊếŧ chết nó thôi!”
Tiểu Lý gào khóc thực thảm thiết, người không rõ chân tướng nhìn vào còn tưởng Tô Khuyết thực sự đã làm gì cậu ta.
Làm diễn viên trong giới này, tố chất tâm lý của Lâm Khinh Vũ rất vững vàng, giờ phút này cậu ta hoàn toàn không còn kích động, đã bình tĩnh trở lại: “Tiểu Lý, Tô tiền bối rốt cuộc đã làm gì nhục nhã cậu chứ? Này… này không có khả năng đi, Tô tiền bối không giống người như vậy a.”
Sai sử Tiểu Lý đi hại người chính là kỹ năng bàn tay vàng mà hệ thống cho Lâm Khinh Vũ, không tự mình ra tay mà chỉ cần gợi ý cho Tiểu Lý.
Có điều tra thế nào, Lâm Khinh Vũ cũng không sợ việc này dính líu tới mình…
“Anh Lâm, Tô Khuyết… nó… vũ nhục mẹ tôi, nó mắng mẹ tôi.” Tiểu Lý há mồm nói dối.
Lâm Khinh Vũ lập tức phối hợp: “Sức khỏe của bác gái đó giờ vẫn không tốt, thế nhưng ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu trưởng thành… Tô tiền bối thực sự mắng bác gái sao? Chắc có hiểu lầm gì đi.”
Lâm Khinh Vũ cố dẫn dắt sự việc trở thành ân oán cá nhân của Tiểu Lý cùng Tô Khuyết.
“Tôi không có——” Tô Khuyết đứng ở một bên nghe hai người kia hất nước bẩn lên người mình thì lập tức phản bác.
Sở Tự cản Tô Khuyết lại, ý bảo cứ an tâm, tiếp đó Sở Tự đi tới trước mặt Tiểu Lý cùng Lâm Khinh Vũ. Trong quyển tiểu thuyết kia, sau khi hại người bị bắt, Tiểu Lý đã dùng thân phận người bị hại cắn ngược lại đối phương, vì thế Sở Tự lạnh lùng nói: “Tô Khuyết đã vũ nhục mẹ cậu thế nào, tát mẹ cậu à, hay trước mặt mọi người muốn bà ta quỳ xuống… hay cưỡиɠ ɠiαи con gái mẹ cậu, thiến con trai mẹ cậu, để cậu không thể nào ngẩng mặt nhìn người. Cũng vì thế mà cậu mới phẫn hận tới mức muốn lấy mạng Tô Khuyết, hơn nữa bị bắt vẫn không biết hối cải!”
Quyển tiểu thuyết kia chính là không tam quan như vậy.
Những lời này Sở Tự nhìn thấy Tiểu Lý dùng làm cái cớ để hãm hại người bị hại, tranh thủ đồng tình ở trong truyện, lúc này cậu liền lôi ra chất vấn.
Mọi người thực không ngờ Sở Tự lại đặt ra một câu hỏi như vậy, tất cả đều sửng sốt.
“Tôi——-” Tiểu Lý nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần.
Sở Tự nhìn Tiểu Lý cứ như đang nhìn một con rệp mà người ta chán ghét, từng câu từng chữ nói: “Nếu tất cả những điều này đều không phải, theo phản ứng của cậu thì tôi nghĩ cậu là loại người có tâm lý phản xã hội, nhất định phải bỏ tù.”
Cho dù chuyện này không thể đẩy ngã Lâm Khinh Vũ… nhưng nếu có thể tiêu diệt phụ tá đắc lực của cậu ta, để Tiểu Lý phải ngồi chồm hổm trong lao vài năm, đỡ hại người cũng không tệ.
Không có Tiểu Lý, tin tưởng sau này Lâm Khinh Vũ sẽ gặp khó khăn rất nhiều.
“Anh Sở—–” Lâm Khinh Vũ không ngờ Sở Tự lại khó chơi như vậy, liền lên tiếng gọi.
Ánh mắt Sở Tự lạnh như băng: “Tiểu Lý là trợ lý của cậu, hôm nay cậu ta có ý đồ mưu sát Tô Khuyết, nếu nói không liên quan tới cậu, có đánh chết tôi cũng không tin.”
“Anh Sở, không có căn cứ gì sao anh có thể kết luận như vậy….” Lâm Khinh Vũ muốn giải thích.
“Không cần nói nhiều, cho dù giải thích, tôi với Tô Khuyết không muốn nghe, cũng không tin.” Sở Tự trực tiếp đánh gãy, căn bản không để Lâm Khinh Vũ có cơ hội đổi trắng thay đen: “Có quan hệ với cậu hay không, cứ chờ cảnh sát cùng phóng viên tới, điều tra xong thì mọi việc tự nhiên rõ ràng.”
Lâm Khinh Vũ nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi: “Phóng viên?”
Nếu chỉ có cảnh sát thì tin tức có thể dễ dàng ém nhẹm, chuyện mình sai sử Tiểu Lý không hề có dấu vết lưu lại, căn bản không đáng lo. Thế nhưng nếu phóng viên tới thì khó nói.
Tiểu Lý rốt cuộc vẫn là trợ lý của cậu.
Sự tình nháo lớn thì sẽ công khai với công chúng, ai cũng có một góc tối trong lòng, cho dù cuối cùng cảnh sát khẳng định việc này không liên quan tới cậu thì mọi người vẫn nghi ngờ. Nghi rằng cậu có người chống lưng…. nếu sự việc lại tiếp tục bị chú ý, chuyện cậu từng tìm tới tiền bối Tô Khuyết khıêυ khí©h bị lộ ra thì…
Thanh danh của cậu có thể nói là bị hủy hoàn toàn.
Hệ thống của cậu chính là dựa vào thanh danh cùng lòng mến mộ của nam nhân duy trì.
“Đúng vậy, tin tưởng phóng viên cùng cảnh sát sẽ đòi lại công lý cho chúng tôi.” Nhìn biểu tình Lâm Khinh Vũ, Sở Tự cơ hồ nhịn không được muốn cười.
Lâm Khinh Vũ càng sợ cái gì thì cậu lại càng thích làm cái ấy.
“Ngài Sở, Tô đại minh tinh, Khinh Vũ….” Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú được nhóm quản lý đoàn phim dẫn tới.
Nháy mắt nhìn thấy người này, sắc mặt Tô Khuyết trở nên buồn bả, cúi đầu, không dám nhìn đối phương.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau bị vứt bỏ.
Người vừa tới… chính là Tề Dự.
Sợ Tự lặng lẽ kéo Tô Khuyết ra sau lưng mình, không chút biến sắc hướng Tề Dự mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Tề tổng.”
“Quả thực đã lâu không gặp, chuyện vừa phát sinh tôi đã nghe nói rồi. Không biết ngài Sở cùng Tô đại minh tinh có thể lên phòng nói chuyện không? Dù sao nơi này nhiều người như vậy, sự tình nháo lớn đối với mọi người cùng đoàn phim đều có ảnh hưởng không tốt.” Tề Dự không hề liếc mắt tới Tô Khuyết, mở miệng nói thẳng.
Sở Tự lập tức đáp ứng: “Đương nhiên có thể.”
Cậu vốn đang chờ đợi vị sứ giả hộ hoa Tề Dự này của Lâm Khinh Vũ.
Vị kim chủ cũ này của Tô Khuyết chính là người đầu tư có lực ảnh hưởng không nhỏ trong giới giải trí, trong nguyên văn, Lâm Khinh Vũ sở dĩ có thể trở thành một ngôi sao lớn cũng nhờ Tề Dự một đường nâng đỡ.
Tề Dự thấy Sở Tự đáp ứng thì sắc mặt thả lỏng một chút, bất quá ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tinh anh như cũ.
“Tề tổng—-” Lâm Khinh Vũ không cam tâm tình nguyện gọi một tiếng.
Tề Dự quay đầu lại, trước mặt mọi người không chút e dè cho Lâm Khinh Vũ một ánh mắt yên tâm, phảng phất như đang nói với mọi người, Lâm Khinh Vũ chính là người của gã.
Ở hiện trường có không ít người nhận ra Tề Dự.
Sở Tự nhìn Tề Dự tỏ vẻ bảo hộ Lâm Khinh Vũ, trong lòng thầm hiểu, lần này không biết danh tiếng Lâm Khinh Vũ sẽ tốt đẹp thế nào, bất quá thanh danh trong giới thì không dám đảm bảo.
Quả nhiên ngay khoảnh khắc ánh mắt Tề Dự cùng Lâm Khinh Vũ tiếp xúc.
Ấn tượng về Lâm Khinh Vũ trong lòng mọi người lại càng tệ hơn, Tề Dự rõ ràng vì Lâm Khinh Vũ mới chạy tới xử lý…. Bọn họ đúng là nhìn nhầm, vị đóng thế không nhan không sắc này hóa ra mới là kẻ dùng quy tắc ngầm, hơn nữa lại còn âm mưu hãm hại vị tiền tối có tài năng hơn mình….
Những người ở đây tuy chỉ chỉ là nhóm diễn viên diễn vai phụ, thế nhưng bạn bè trong giới cũng không ít.
Tin đồn trong giới giải trí lan truyền rất nhanh.
Tề Dự chỉ quan tâm tin tức trên mặt báo, trong giới có đồn đãi thế nào cũng không sao, bởi vì tất cả mọi người trong giới đều ăn ý giữ bí mật, sẽ không lưu truyền ra ngoài.
Thế nhưng nhân duyên đồng sự của Lâm Khinh Vũ chỉ sợ sẽ giống Tô Khuyết ngày xưa.
Trong giới này có những người rất chán ghét loại người này, cũng có những người ghen tị oán hận…