Tây Môn Hạo liếc qua chiếc nhẫn trên tay Cơ Vô Bệnh hỏi: "Không gian giới chỉ của ngươi rộng bao nhiêu?"
Cơ Vô Bệnh sững sờ, sờ lên trên chiếc nhẫn bảo thạch màu lam trên ngón tay không chút nào giấu diếm nói: "Cha ta đưa cho năm ngoái, chắc là khoảng ba thước, hắn tốn rất nhiều công sức mới lấy được." (khoảng 1m, 1 thước = 1/3 m)
"A. . . Mới ba thước thôi à! Của ta rộng hơn!"
"Khụ khụ khụ! Được rồi, ta không hỏi!"
"XÌ... Ồ! Nguyên thạch cũng không ít, có hơn hai trăm viên nha?"
Tây Môn Hạo ngồi xuống cầm lên một khối nguyên thạch còn tràn ngập mùi máu tanh.
"Aiz! Người chết vì tiền chim chết vì ăn, của cải luôn đi cùng với huyết tinh." Cơ Vô Bệnh cảm thán.
"Đáng tiếc, còn chưa đủ "
Tây Môn Hạo lắc đầu, đem toàn bộ nguyên thạch cùng với vàng bạc thu vào, hắn hiện tại rất cần tiền, rất nhiều tiền.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa?" Cơ Vô Bệnh con mắt sáng lên.
"Ừm! Nghĩ kỹ, đến Đông Lẫm thành, liền phát triển thế lực, cũng không thể bị động bị đánh. Bất quá, ngươi phải giúp ta. Chỉ cần tinh nhuệ, không cần số lượng!"
Tây Môn Hạo chưa từng che giấu dã tâm của hắn, trải qua trận chiến này, dã tâm của hắn càng lớn hơn.
Nếu như mình muốn sống sót, đồng thời đạt được điều mình muốn thì nhất định phải phản kích!
"Ha ha! Không có vấn đề, chỉ cần có đủ nguyên thạch. Đúng rồi, để bồi dưỡng thế lực của mình cũng cần rất nhiều đan dược, không nghĩ tới ngươi còn biết luyện đan, phẩm chất cũng không tệ lắm."
Cơ Vô Bệnh hiển nhiên là hiểu lầm.
"Ta biết luyện con em ngươi"
Tây Môn Hạo mắng một câu, sau đó xoay người rời đi.
"Em gái ta? Biểu muội được không?"
Cơ Vô Bệnh nhếch miệng lên, càng ngày càng cảm thấy có ý tứ, rất có ý tứ.
Nếu như Tây Môn Hạo là Đại hoàng tử có quyền thế, cho hắn đi hỗ trợ quản lý, hắn sẽ không có cảm giác thành tựu gì.
Nhưng đây là một Đại hoàng tử xui xẻo, ngoại trừ một tên hộ vệ cùng với một nha hoàn, có vẻ như cái gì cũng không có.
"Phụ thân, có lẽ ngươi nói đúng, Tây Môn Hạo không đơn giản. Thời gian năm năm, một Đại hoàng tử không có gì trong tay thành tựu bá nghiệp, không biết chừng đó thời gian có đủ không. Ai! Khụ khụ khụ..."
. . .
Ban đêm, bên ngoài sơn động gió lạnh gào thét, bên trong có người đang trông một cái bếp dầu lớn.
Bích Liên co quắp ở bên cạnh bếp dầu, ngủ thật say, ban ngày cực độ khẩn trương khiến tiểu cung nữ này bị dọa đến quá sức.
Cơ Vô Bệnh tên ma bệnh kia cảm giác so với Bích Liên còn lạnh hơn, thỉnh thoảng còn ho khan hai tiếng, giống như tùy thời sẽ chết.
Tây Môn Hạo nhìn đến khó chịu, hận không thể một kiếm kết thúc thống khổ cho đối phương.
Lưu Thắng vẫn còn đang ngồi khôi phục, lần này hắn có thể còn sống sót là do may mắn, nếu như không có đan dược xem chừng đã sớm chết.
Tật Phong lang cũng không tốt gì, bất quá tốc độ khôi phục của nó so Lưu Thắng nhanh rất nhiều, đang ăn một khối thịt khô của yêu thú.
Tây Môn Hạo đã sớm bình phục, tam phẩm chữa thương đan quả nhiên không phải hư danh. Lúc này hắn đang nhìn xem lão quỷ trước cửa động, ánh mắt lấp loé không yên.
Bỗng nhiên, lão quỷ đẩy hai tay, một linh bồ câu tỏa sáng bay ra, chớp mắt đã mất tung tích, lúc này mới quay người hướng đi vào trong động.
"Lão quỷ, đến, ngồi chỗ này sưởi ấm một chút."
Tây Môn Hạo lần đầu đối với lão quỷ khách khí như vậy, lúc trước còn muốn dùng đối phương luyện súng đấy.
Lão quỷ sững sờ, nhưng vẫn đi tới ngồi bên cạnh bếp dầu. Sau đó lấy ra một khối lương khô gặm.
"Ngươi giữ chức vụ gì trong Linh Cáp Doanh?" Tây Môn Hạo đột nhiên hỏi.
"Làm sao? Đại điện hạ nghĩ lôi kéo ta?" Lão quỷ nhạt nhẽo nói.
"Ha ha ha! Làm sao lại thế! Ngươi là người của bệ hạ, ta làm sao dám lôi kéo. Bất quá, muốn hướng ngươi thỉnh giáo một chút."
Tây Môn Hạo lấy ra hai vò rượu nặng, để một vò đặt ở trước mặt lão quỷ.
May mà ban ngày vật tư không có mất đi, mọi người mới có thể nướng bếp dầu, ăn lương khô, uống chút rượu.
"Bành!"
Lão quỷ mở nắp vò rượu, uống mấy ngụm, ăn lương khô. Bỏ chiếc mũ rộng vành xuống, lộ ra một khuôn mặt gầy còm.
"Ta biết ngài muốn hỏi điều gì, nhưng linh bồ câu thuật là bí thuật, chỉ có người của Linh Cáp Doanh, cùng với rất ít tâm phúc của bệ hạ biết, Đại điện hạ vẫn là quên ý nghĩ này đi."
"Tưởng gì! Linh bồ câu thuật thôi mà, không có linh bồ câu thuật, không phải còn cái khác sao?"
Cơ Vô Bệnh con hàng ngửi thấy mùi rượu, liền đoạt lấy vò rượu trong tay Tây Môn Hạo, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ.
"Ồ? Cơ công tử biết loại bí thuật này?" Lão quỷ kinh ngạc hỏi.
"Sẽ không! Lười học tập, nhưng trong môn phái có…"
Cơ Vô Bệnh bỗng nhiên ngậm miệng lại, biết mình lỡ lời.
"Hắc hắc! Bệnh quỷ, có thời gian ta đi Thiên Cơ môn dạo một vòng." Tây Môn Hạo cười nói.
Cơ Vô Bệnh nheo mắt, lộ ra nụ cười vô cùng chật vật.
"Tốt "
"Lão quỷ, nói đi, tại sao phải giúp ta? Có phải là ý của bệ hạ không?"
Tây Môn Hạo rốt cục hỏi chuyện mình nghi ngờ, bởi tên gia hỏa này trên đường đi chưa từng ra tay.
Lão quỷ lắc đầu."Ta kháng chỉ, cho nên đây không phải ý của bệ hạ."
"Vậy là vì sao? Lương tâm? Hay là mị lực của Hạo gia ảnh hưởng đến ngươi rồi?"
"Phốc! Khụ khụ khụ. . . Có thể…có thể nghiêm túc không?"
Cơ Vô Bệnh bị sặc đến mặt đỏ tới mang tai.
"Ha ha ha! Đại điện hạ, ta muốn nói: Nếu như ta trơ mắt nhìn ngươi chết đi, chính là một tổn thất lớn, là tổn thất của Khánh quốc, ngươi tin không?" Lão quỷ chợt cười to nói.
Trên đường đi, cái gia hỏa âm trầm này chưa từng cười qua, không có hiệu quả như thế.
"Ta tin!" Tây Môn Hạo vẫn luôn tự luyến như vậy.
"Bởi vì ta có thể thay đổi Khánh quốc, cải biến thiên hạ này! Bởi vì ta là một người bật hack!"
Nói xong, đứng dậy, chắp tay sau lưng, một cỗ bá khí vô hình tuôn ra.
"Oa! Rất đẹp a!"
Nửa mê nửa tỉnh Bích Liên nổi lên hoa si, con ngươi lập loè ánh sáng.
"Khụ khụ khụ! Cái kia…nghỉ ngơi đi, ngày mai thời tiết tốt."
Cơ Vô Bệnh vứt xuống vò rượu, sau đó chui vào trong tấm thảm.
"Hô…hi vọng sáng mai thương thế có thể khôi phục." Lưu Thắng nhắm mắt lại.
"Ai! Già rồi, vẫn là người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy nha!"
Lão quỷ cũng tựa vào trên vách đá, chậm rãi nhắm mắt lại, đưa tay đem mũ rộng vành phủ lên mặt mình.
"Ôi ôi!" Tật Phong lang phảng phất là đang cười nhạo Tây Môn Hạo, trong cổ họng phát ra thanh âm rất chói tai.
Chỉ có Bích Liên, sùng bái nhìn Tây Môn Hạo. Có lẽ, nàng muốn Đại hoàng tử vui vẻ sau khi mất đi Đắc Kỷ.
Tây Môn Hạo nhìn dáng vẻ của đám người không khỏi cười. Cùng một chỗ trải qua sinh tử, khoảng cách kéo gần lại rất nhiều, nhất là lão quỷ biến hóa, khiến cho hắn có chút vui mừng.
"Lại! Từng cái không có cảm giác hài hước! Đến, Bích Liên làm ấm tay cho bản hoàng tử."
Nói xong trực tiếp chui vào trong tấm thảm ấm áp của Bích Liên, ôm tấm thân nhỏ nhắn xinh xắn vào trong ngực, bàn tay không hề cố kỵ sờ vào ngực.
"Đừng mà công tử, thật mát, thật ngứa. . . A!"
Bích Liên kêu to, thanh âm theo cửa hang chui ra ngoài, phiêu đãng tại núi tuyết, người không biết còn tưởng rằng đang đang xảy ra tội ác gì.
"Vô sỉ!"
Đây là đánh giá của tất cả mọi người đối với Tây Môn Hạo.