Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 38: Cuộc Sống Muôn Màu Muôn Vẻ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đinh! Chúc mừng kí chủ, thu hoạch được nguyên khí!"

"Đinh! Chúc mừng kí chủ, tu vi thăng cấp đến: Ngưng Khí trung kỳ!"

Kí chủ: Tây Môn Hạo

Tu vi: Ngưng Khí trung kỳ (80/300)

Công pháp: Thần Hoàng Bá Khí Quyết

Kiếm pháp: Vô Danh kiếm quyết

"Oanh!" Toàn bộ xe ngựa chấn động một cái, một cỗ nguyên lực ba động mãnh liệt phát ra.

"Chúc mừng công tử tu vi lại có đột phá!"

"Chúc mừng công tử. . ."

Đám người Lưu Thắng lại chúc mừng, đồng thời cũng vô cùng chấn động, tốc độ tu luyện của Đại Hoàng tử cũng quá nhanh đi?

"Ai. . . thật hâm mộ các ngươi a. . . "

Cơ Vô Bệnh cưỡi trên lưng Tật Phong lang, cảm thụ được cỗ nguyên lực ba động kia, vô cùng hâm mộ. Không phải hắn không thể tu luyện, mà là thân thể của hắn không được.

Phía trước, lão quỷ đang kéo xe, hai mắt lóe lên kinh ngạc. Đại Hoàng tử lại đột phá, phải tìm một cơ hội truyền tin tức đến hoàng cung mới được.

Trong xe.

Tây Môn Hạo cảm thụ được kɧoáı ©ảʍ khi thăng cấp, đối với tương lai của mình tràn ngập hi vọng. Lập tức nhìn về phía Đắc Kỷ đang ở một bên trông mong nhìn xem chính mình, trên mặt lộ ra nụ cười tà.

Mặc dù cái tiểu hồ yêu này không để cho mình được như ý, nhưng thời điểm nhàm chán sờ một chút, thời điểm đánh nhau giúp một chút, cũng không tệ lắm.

"Đắc Kỷ, đến, ngồi xuống, để cho ta gối đầu một lát."

"Vâng, chủ nhân."

Đắc Kỷ ngồi ở sau lưng Tây Môn Hạo, hai đầu ngọc trụ phơi trần hướng ra hai bên.

Tây Môn Hạo thuận thế khẽ nghiêng, gối lên phía trên đôi núi Lưỡng Giới mềm mại kia, thoải mái không nói lên lời.

"Bích Liên, đến, đấm bóp chân cho ta."

"Vâng, công tử."

Bích Liên quỳ gối trước chân Tây Môn Hạo, đôi tay nhẹ nhàng bóp.

"Mẹ nó! Đây mới là sinh hoạt! Đây mới là cuộc sống a!" Tây Môn Hạo nhịn không được cảm khái.

"Công tử, như thế liền thỏa mãn sao? Ngài là Đại Hoàng tử, giống như Thái Tử, mặc dù bây giờ chưa có lập Thái Tử phi, nhưng phụng dưỡng hắn tiểu tỳ có. . . rất nhiều. . . Xin lỗi công tử, nô tỳ nói sai."

Bích Liên thấy sắc mặt Tây Môn Hạo âm trầm xuống, bị dọa đến dập đầu cuống quít, lúc này mới nhớ tới, Đại Hoàng tử cùng với Thái Tử nhưng là thế bất lưỡng lập.

Tây Môn Hạo nhìn Bích Liên dập đầu như giã tỏi, sau đó nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác sảng khoái mà cái gối đặc biệt của Đắc Kỷ mang tới, hai tay ở trên đùi đối phương sờ tới sờ lui.

"Bích Liên, Hoàng hậu hoặc là Thái Tử có liên lạc với ngươi không?"

"Không có! Đại điện hạ! Nô tỳ là nô tỳ của điện hạ, đã cùng bên kia triệt để cắt đứt liên lạc."

Bích Liên khuôn mặt ảm đạm, trong khoảng thời gian này Tây Môn Hạo biểu hiện bình dị gần gũi, để cho nàng suýt nữa quên đi mình đã từng là người của Hoàng hậu, mà đối phương là Đại Hoàng tử.

"Không có thì tốt, biết ta vì cái gì không có đem người "phá" không?"

Tây Môn Hạo bỗng nhiên đổi chủ đề, chủ đề hết sức mập mờ.

"Không. . . không biết. . . bất quá nếu điện hạ có cần, nô tỳ. . . nô tỳ tùy thời có thể. . ."

Bích Liên khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên, cúi đầu, tay nhỏ nắm lấy vạt áo.

Tây Môn Hạo giương mắt nhìn đối phương một chút, sau đó chậm rãi nói: "Ta không lấy, là bởi vì ta không muốn gϊếŧ một nữ nhân đã để cho ta thoải mái. Dĩ nhiên, ngoại trừ tiện nhân Phan Ngân Liên kia. Ngươi hiểu rõ ý tứ của ta chứ?"

Bích Liên đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt lập tức tái đi.

Ý tứ đối phương rất rõ ràng, nếu như lấy đi lần đầu của mình, như vậy thì không hạ sát thủ được! Nói cách khác, Tây Môn Hạo cũng chưa hoàn toàn tín nhiệm mình, nếu như mình có làm sự tình gì có lỗi với hắn, đoán chừng sẽ bị đối phương gϊếŧ chết ngay lập tức!

"Nô. . . nô tỳ biết nên làm như thế nào, nô tỳ vĩnh viễn là nô tỳ của ngài."

Tây Môn Hạo nhìn thoáng qua Bích Liên đang bị dọa đến run lẩy bẩy, muốn tiểu nha đầu này quy hàng, phải thỉnh thoảng gõ một phát mới được.

"Tiếp tục a..."

"Vâng."

. . .

"Bãi triều!"

Theo một tiếng kêu của Võ Thánh, văn võ quần thần chậm rãi thối lui ra khỏi đại điện, mà Tây Môn Phá Thiên cũng đứng dậy hướng về phía sau đi đến.

Võ Thánh đuổi theo, đến phía trước Tây Môn Phá Thiên đỡ cánh tay.

"Võ Thánh, trong khoảng thời gian này trẫm sự vụ bận rộn, không biết Đại lang bên kia có tin tức gì không?" Tây Môn Phá Thiên ung dung hỏi.

"Hồi bẩm bệ hạ, Đại điện hạ đã đến Hàn Phong quận, hơn tháng nữa có thể đến Đông Lẫm thành." Võ Thánh trả lời.

"Còn gì nữa không?"

"Bẩm bệ hạ, Đại điện hạ đột phá Ngưng Khí trung kỳ."

"Cái gì? Nhanh như vậy?"

Tây Môn Phá Thiên biến sắc, tốc độ tu luyện này, khó tránh khỏi có chút dọa người.

"Cái này. . . có lẽ là dược hiệu của tiên đan mà thần tiên tặng còn chưa có luyện hóa sạch sẽ."

Võ Thánh cũng chỉ có thể cho ra lời giải thích này, bởi vì Đại Hoàng tử đột phá quá nhanh.

"Hô. . . xem ra Đại lang muốn quật khởi a! Còn gì nữa không?"

"Địch Doanh Doanh đã bị đưa trở về Địch phủ, là Đại điện hạ đuổi nàng đi đến. Bất quá… có vẻ như hai người đã sinh ra tình cảm, Địch Doanh Doanh còn đưa bội kiếm của mình cho Đại điện hạ."

Võ Thánh nói đến đây, biểu lộ không khỏi có chút cổ quái, không biết Địch Hổ biết chuyện này, có thể ói máu hay không.

"Ồ? Ha ha ha! Đại lang này, cũng là một tình thánh. Đáng tiếc, nếu là người khác, trẫm sẽ vì hắn cầu hôn, thế nhưng Địch Hổ. . . ha ha. . . không biết hắn có thể phun máu ba lần hay không."

Tây Môn Phá Thiên cười, có vẻ cười trên nỗi đau của người khác, cũng có chút tự đắc. Dù sao, con trai mình có mị lực, lão tử cũng được nhờ đúng không?

"Bệ hạ, còn có một chuyện." Võ Thánh thanh âm bỗng nhiên nhỏ lại.

Tây Môn Phá Thiên dừng bước, hỏi: "Sự tình gì."

"Là như vậy, không biết vì cái gì, Thiên Cơ môn thiếu môn chủ Cơ Vô Bệnh, bỗng nhiên tìm được Đại điện hạ, cũng lưu lại, nói là muốn phụ tá Đại điện hạ."

"Cái gì? Thiên Cơ môn? Làm sao có thể? ! Trẫm năm đó tự mình đi Thiên Cơ môn, thỉnh Cơ Trường Sinh rời núi, cuối cùng đối phương thậm chí ngay cả một đệ tử đều cũng không đưa cho trẫm, còn nói cái gì không hỏi sự tình triều đình, không tham gia tranh đấu trong thiên hạ, hiện tại thì sao?"

Tây Môn Phá Thiên cảm xúc vô cùng xúc động, nhớ tới chuyện năm đó, nếu không phải Thiên Cơ môn luôn luôn điệu thấp, lại thần bí, có lẽ hắn đã sớm phái đại quân đi trấn áp.

"Cái này... nô tài không biết, có lẽ, bọn hắn tính tới sự tình Đại điện hạ gặp được thần tiên a?" Võ Thánh tự suy đoán.

Tây Môn Phá Thiên ở tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, mới tiếp tục đi về phía trước.

"Cũng chỉ có nguyên nhân này, Thiên Cơ môn kia tự nhận đo lường, tính toán thiên cơ, có thể là đã thấy được thứ gì đó. Võ Thánh, ngươi có phát hiện ra, từ khi Đại lang tỉnh lại, khí vận liền vô cùng tốt. Chẳng lẽ, Khánh quốc ta sẽ đại loạn sao?"

Võ Thánh cũng cảm thấy Tây Môn Hạo vận khí bạo phát! Gặp được thần tiên, tu luyện biếи ŧɦái, thu được tình yêu của nữ nhi Địch Hổ, có thiếu môn chủ Thiên Cơ môn phụ tá, mà những thứ này cũng chưa hết đâu!

"Bệ hạ, Đại điện hạ không biết từ đâu thu được một hồ yêu làm người hầu, mà cái hồ yêu kia thủ đoạn quỷ dị, chưa từng nghe thấy. A đúng, còn có, không biết vì sao, Đại điện hạ chọc vào hai tên đệ tử của Đại Đường Lạc Vân tông."

"Phốc!" Tây Môn Phá Thiên thiếu chút phun máu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Mẹ nó! Hồ yêu làm người hầu, đắc tội đệ tử Lạc Vân tông! Đại lang à đại lang, ngươi ở ngoài sinh hoạt đặc biệt tốt. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »