Chương 31: Đắc Kỷ Ngưu Bức

Trên quan đạo rộng lớn, Tật Phong lang đứng nhìn hồ yêu vừa xuất hiện, chớp chớp con mắt xanh biếc, khuôn mặt loé lên một tia nghi hoặc.

Đây cũng là thú nhân, so về sinh mệnh thì chắc phải ở đẳng cấp cao hơn mình, thế nhưng sao lại không có cảm giác được khí tức của đồng loại?

Tây Môn Hạo há hốc miệng ra to đến đủ để nhét vào một quả trứng gà, nhìn chằm chằm Đắc Kỷ, đây quả thật là chân nhân vương giả Đắc Kỷ, cặp ngực kia, bờ eo thon thả kia, cái kia... Ngược lại, có thể câu dẫn hồn phách của nam nhân đi.

Cách đó không xa, Lưu đội trưởng ngã trên mặt đất, máu trên miệng thậm chí cũng quên lau đi, mộng bức nhìn hồ yêu vừa xuất hiện.

Không chỉ có mỗi hắn, ngay cả lão quỷ, Bích Liên, Địch Doanh Doanh còn có thêm ba tên hộ vệ khác, cũng đều trong tình trạng ngây người.

"Chủ nhân, xin hãy phân phó nhiệm vụ cho Đắc Kỷ." Đắc Kỷ bỗng nhiên hướng về phía Tây Môn Hạo nở một nụ cười xinh đẹp.

Tây Môn Hạo giật mình một cái, xém chút nữa là máu trào lên tới não. Nhưng ngay sau đó liền chỉ về phía Tật Phong lang, hô: "Đánh nó!"

Đắc Kỷ khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng, phất tay xuất ra một cái linh hồn trùng kích, một đạo ánh sáng bay thẳng đến chỗ Tật Phong lang. Nói đánh là đánh, không chút do dự.

"Keng!"

Đao gió đánh vào trên thân Tật Phong Lang, làm tách rời ra làn da màu bạc của nó, xuất hiện một cái huyết ấn.

"Ngao ô!"

Tật Phong lang kêu thảm một tiếng, nó không rõ vì sao cái đồng loại này lại muốn công kích mình, nhưng nó biết đối phương là địch nhân!

"Xoạt!" Nó lần nữa vọt lên, lao thẳng đến Đắc Kỷ.

Bỗng nhiên, Đắc Kỷ ném ra một cái trái tim, đây chính là kỹ năng thứ hai của nàng, mị lực thần tượng. Tạo thành pháp thuật tổn thương, khiến cho đối thủ bị mê muội 1.5 giây.

"Oanh!"

Trái tim nổ tung, Tật Phong lang trên thân có một khối da lông bị cháy đen kịt, đồng thời cũng tiến vào trạng thái mê muội.

"Ngưu bức!"

Tây Môn Hạo nhịn không được cảm thán một trận! Nhưng hắn cũng biết thời gian mê muội này trôi qua rất nhanh, hai tay giơ lên Thanh Phong kiếm dùng sức chém xuống.

"Phốc!" Lần này Thanh Phong kiếm trực tiếp chém vào sau lưng Tật Phong lang.

"Ngao ô!" Tật Phong lang đã hết mê muội, cái đuôi to lớn dùng hết sức quất lên người Tây Môn Hạo.

"Bành!"

"Má!"

Tây Môn Hạo bị đánh bay ra ngoài, cảm giác như xương sườn đều muốn gãy rồi.

"Không cho phép ngươi tổn thương chủ nhân!" Đắc Kỷ khẽ kêu một tiếng, thả người vọt tới, đánh một đao gió ra ngoài.

Tây Môn Hạo rơi xuống đất, nhìn thoáng qua Thanh Phong kiếm còn đang đâm trên lưng Tật Phong lang, bỗng nhiên hướng đằng sau hô lớn: "Lão Lưu! Nhanh đưa gậy cho ta!"

Lưu Thắng đang muốn ra tay giúp đỡ, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng của Tây Môn Hạo, liền sững sờ, sau đó nhanh chóng quay lại phía sau ôm lấy gậy sắt nặng hai trăm cân chạy vọt tới trước mặt Tây Môn Hạo.

Tây Môn Hạo cầm lấy gậy sắt, nhìn xem Đắc Kỷ cùng Tật Phong lang đang giằng co, chợt quát lên một tiếng liền xông tới.

"Rác rưởi! Mau cúi đầu xuống mà sùng bái bản nữ vương đi! Nữ vương sùng bái!"

Đắc Kỷ xuất ra đại chiêu, xung quanh thân thể xuất hiện năm quả cầu lửa, sau đó cùng hướng về phía Tật Phong lang bay đến.

"Rầm rầm rầm...."

Tật Phong lang trong nháy mắt bị ngọn lửa bao phủ, một trận nổ lớn bùng lên khiến cho thân hình nó bị đánh bay ra, thẳng đến trước mặt Tây Môn Hạo.

"Chết đi!"

Tây Môn Hạo chợt quát một tiếng, gậy sắt trong tay sáng lên một vầng hào quang vàng nhạt, dùng hết sức đập xuống.

"Bành!" Gậy sắt hơn hai trăm cân đập trên người Tật Phong lang.

"Ngao ô!"

Tật Phong lang hét thảm một tiếng, tầng tầng nện xuống đất, ngã xuống đất không dậy nổi.

Lúc này trên người nó bộ lông màu bạc cháy đen vô cùng, có nơi còn giàn giụa vết máu, thân thể hơi run rẩy, còn phun bọt máu.

"Coong!"

Tây Môn Hạo nắm cây gậy nhét vào dưới chân, sau đó đem Thanh Phong kiếm trên lưng Tật Phong lang rút ra. Giơ lên cao, nhắm ngay mắt Tật Phong lang đâm xuống.

"Dừng tay!"

Theo một tiếng thét kinh hãi vang lên, một thân ảnh gầy yếu một bên ho khan, một bên lao đến.

Tây Môn Hạo mũi kiếm cách con mắt Tật Phong lang chỉ còn mấy centimet, lúc này mới ngừng lại, quay đầu nhìn lại, phát hiện là một nam tử thanh tú mặc áo bào trắng, bộ dáng tái nhợt.

Nam tử tóc có chút rối, trong tay còn cầm lấy một cây quạt xếp, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, phảng phất tùy thời đều có thể treo. Đẳng cấp: Thoát Thai kỳ tầng một!

"Khụ khụ khụ! Công tử xin dừng tay, đừng hại đến tính mạng Đại cẩu." Cơ Vô Bệnh lảo đảo nghiêng ngã đến bên cạnh Tật Phong lang, thấy "cẩu cẩu" của mình bộ dáng như thế kém chút liền khóc.

"Đây là chó của nguơi?" Tây Môn Hạo nghi hoặc nhìn xem nam tử này, Thoát Thai tầng một, nếu so với người bình thường thì mạnh hơn một chút. Thế nhưng là, lại có được một con Tật Phong lang cấp ba sắp đỉnh phong làm thú cưng, còn gọi nó là: Đại Cẩu, không khỏi cảm giác cái thế giới này thật mẹ nó kỳ diệu.

"Công tử, tại hạ Cơ Vô Bệnh, đây là sủng vật của ta. Bởi vì vừa mới rồi không để ý, đã quấy rầy các vị, mong rằng các vị thủ hạ lưu tình."

Cơ Vô Bệnh đối Tây Môn Hạo chắp tay thi lễ, trong lòng không chỉ có thương tiếc, đồng thời còn đối với Tật Phong lang áy náy thật sâu.

Cái gì không có nhìn kỹ? Hắn là ở bên trong thấy Tây Môn Hạo, muốn hạ đối phương một chút để lập uy, ai ngờ xém chút nữa tên kia đã đánh chết "cẩu cẩu" của mình.

"Quấy nhiễu? Hừ! Hay cho một câu quấy nhiễu! Thủ hạ của ta xém chút liền chết tại trong miệng nó! Bảo kiếm cũng hỏng! Nói đi, bồi thường thế nào?"

Tây Môn Hạo nắm Thanh Phong kiếm nhét vào dưới chân đối phương, trên lưỡi kiếm có mấy lỗ hỏng, hiển nhiên đã phế đi.

"Cái này... vị công tử này, tại hạ trên người không có thứ gì, tất cả tiền tài đều dùng đến khám bệnh hết rồi. . . Khụ khụ khụ!"

Cơ Vô Bệnh nói xong, lần nữa ho khan, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

"Ngươi không phải gọi Cơ Vô Bệnh sao? Ta nhìn ngươi phải gọi: Cơ có bệnh."

Tây Môn Hạo vây quanh Cơ Vô Bệnh xoay chuyển vài vòng, cảm giác như người này lúc nào cũng có thể chết ở trước mặt mình. Lúc này, Lưu Thắng cùng mấy tên hộ vệ cũng chạy tới, nắm Tật Phong lang cùng Cơ Vô Bệnh vây quanh lại.

Cơ Vô Bệnh nhìn thoáng qua thấy Tật Phong lang đang hấp hối, một mặt thương tiếc nói: "Cái kia... có thể hay không cho ta bôi cao dược lên cho Đại Cẩu một chút?"

"Đại Cẩu? Được a... thấy ngươi cũng không dám ra vẻ."

Tây Môn Hạo còn chưa tới mức đi sợ hãi một cái ma bệnh Thoát Thai tầng một, liền đồng ý.

Sau đó bèn đi tới trước mặt Đắc Kỷ, quan tâm hỏi: "Đắc Kỷ, có bị thương gì không?"

"Không có tâm, liền sẽ không thụ thương, cảm ơn chủ nhân quan tâm." Đắc Kỷ nở nụ cười xinh đẹp nói.

Tây Môn Hạo bị nụ cười kia làm cho sững sờ, nhưng trong lòng lại nhắc nhở chính mình, đây chỉ là một nhân vật triệu hoán, không phải người thật.

"Uy! Tây Môn Hạo, đây là hồ yêu sao? Ngươi làm sao biến ra?"

Địch Doanh Doanh bỗng nhiên xuất hiện bên người Tây Môn Hạo, tò mò đánh giá Đắc Kỷ.

Mà Đắc Kỷ thì lại không thèm nhìn đối phương lấy một cái, phảng phất như trong mắt của nàng, ngoài chủ nhân ra, tất cả đều là kẻ địch.

"Hắc hắc! Bí mật, không nói cho ngươi." Tây Môn Hạo nói xong, quay người trở về, nhìn xem Cơ Vô Bệnh bôi dược cho sủng vật.

Mà Đắc Kỷ thì đi theo bên cạnh hắn như vệ sĩ, theo sát chủ nhân mình, mặc kệ tầm mắt của tất cả mọi người.

"Hừ! Tây Môn Hạo! Ngươi vậy mà cùng hồ yêu cấu kết, cẩn thận bệ hạ biết, trừng phạt ngươi!"

Địch Doanh Doanh dùng sức giậm chân một cái, nhỏ giọng oán trách.

Rất nhanh, vết thương trên người Tật Phong lang đã được cầm máu, nhưng mấy nhúm lông trên thân đã bị đốt vẫn còn mang theo một mùi cháy khét, không biết lúc nào mới có thể mọc ra tới.

"Khụ khụ khụ! Đại Cẩu đáng thương, là chủ nhân hại ngươi… Khụ khụ khụ. . ."

Cơ Vô Bệnh phảng phất vừa rồi bôi lên dược cao đã hao hết khí lực, cả người bây giờ mềm yếu tùy tiện gió thổi qua đều có thể quật ngã, ho khan không ngừng, lúc nào cũng có thể ngủm.