Chương 30: Đắc Kỷ, Xin Chờ Phân Phó Của Chủ Nhân.

"Cố gắng lên! Cố gắng lên! Lại nhanh một chút! Đừng có ngừng lại! Đừng để tỷ xem thường ngươi a..."

Địch Doanh Doanh lúc này đang ngồi ở phía sau xe ngựa, trong tay cầm một cái nhánh cây, vừa vung vẩy vừa hò hét.

Thế nhưng nàng cũng không biết, chính mình hô lên khiến cho bao nhiêu người có ý nghĩ kỳ quái.

Mà ở phía sau, thì là Tây Môn Hạo đang khiêng một cây gậy sắt to bằng cánh tay, bên trên gậy sắt đặc biệt chế tạo hai cái tay cầm.

Hai đầu gậy đều có lỗ thủng, tuy không có để thêm mâm sắt nhưng chỉ riêng cây gậy sắt này cũng phải nặng hai trăm năm mươi cân.

Chỉ thấy hắn bây giờ đang khiêng gậy sắt, khi thì nhảy cóc, khi thì chạy, khi thì... hắn lại là cầm gậy khiêng lên!

Xe ngựa bây giờ đã cách An Dương thành càng ngày càng xa, càng đi theo phía bắc, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống rõ rệt. Thế nhưng lúc này Tây Môn Hạo vẫn ăn mặc gọn gàng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Thông qua vận động, Đoạn Thể dịch được hấp thu trong cơ thể Tây Môn Hạo cũng bắt đầu phát huy tác dụng, dần dần cải tạo tố chất thân thể của hắn.

Bên trong xe ngựa, Bích Liên đang ngồi xem hai tờ bản vẽ của Tây Môn Hạo, hai tay bắt đầu may qυầи ɭóŧ cùng với một mảnh khăn dài trông rất kỳ quái.

Lưu Thắng cùng ba tên hộ vệ cũng đi xuống ngựa, dù sao chủ nhân đều đi rèn luyện, bọn hắn cũng không có mặt mũi ngồi đấy cưỡi ngựa. Mà như thế ngược lại cũng không tệ, chiến mã cũng có khả năng thay ca kéo xe ngựa, có thể giúp tăng tốc hành trình rất nhiều.

"Công tử! Ngài luyện pháp kiểu này, muốn không mạnh đều không được a! Thế nhưng ngài cũng phải cẩn thận, chớ để thân thể bị thuơng."

Lưu Thắng theo bên cạnh xe ngựa đi tới nhắc nhở. Mà ở trên lưng của hắn, thì cõng lấy một cái mâm sắt nặng đến gần một trăm mười cân, trong mâm sắt còn có một cái lỗ tròn lớn bằng cánh tay, đây đúng là mâm sắt mà Tây Môn Hạo chuẩn bị để tăng thêm cân nặng.

Không chỉ có hắn, mỗi tên hộ vệ khác đều đang cõng một mâm sắt, một là giảm bớt cân nặng cho ngựa, hai là cũng có thể rèn luyện thân thể.

Sau lần trước bị ám sát chết mất bốn tên hộ vệ, bọn hắn liền không còn dám khinh thường.

"Ha ha ha! Không có việc gì! Hạo gia ta mạnh lắm! Hạo gia còn muốn che trời mà!" Tây Môn Hạo cười to nói.

"Lại còn dám nói! Ngươi thế nào không lên trời đi!" Địch Doanh Doanh đả kích nói.

"Ta không cần thượng thiên, thượng ngươi là đủ rồi!" Tây Môn Hạo trêu trọc nói.

"Ngươi. . ."

Địch Doanh Doanh thở gấp, tên vô lại này, nếu không phải chiếm tiện nghi ở trên tay, thì là chiếm tiện nghi ngoài miệng. Thế nhưng là, chính mình lại vẫn cứ muốn đi theo đối phương, liền chính nàng đều cảm thấy bản thân có bệnh.

"Ha ha ha! Doanh Doanh, đừng nóng giận, chờ Bích Liên làm xong, Hạo gia có một cái lễ vật đưa cho ngươi! Thϊếp thân lại thân mật a." Tây Môn Hạo cười thần bí.

"Cái gì vậy?" Địch Doanh Doanh tò mò hỏi.

"Hắc hắc! Đến lúc đó. . ."

"Cẩn thận!" Bỗng nhiên Địch Doanh Doanh một tiếng thét kinh hãi.

"Ngọa tào!"

Tây Môn Hạo cũng kinh hô, bởi vì bên cạnh tự nhiên chạy tới một cái tên không có mắt.

"Bành!"

Gậy sắt lớn hơn hai trăm cân đang nằm ngang ở phía sau lưng của hắn trực tiếp đem đối phương đυ.ng bay ra ngoài.

"Mẹ ngươi!"

"Vù. . .”

"Bành!" Người kia rơi xuống đất liền lăn mấy vòng, thật lâu sau vẫn không thấy đứng dậy.

"Xuy. . ." Lão quỷ dừng lại xe ngựa, bọn hộ vệ cũng chạy tới.

Tây Môn Hạo thì vội vàng đem gậy sắt để xuống rồi chạy tới. Xem xét qua thì thấy đối phương là một cái đàn ông trung niên trên người mặc đồ nông dân, may cho hắn thân thể cũng khá cao, chỉ là bị đập vào ngực, nếu là người thấp, đoán chừng đập vào trên đầu liền ngoẻo rồi.

"Uy, ngươi không sao chứ?"

"Yêu... yêu thú. . ."

Đối phương nằm trên mặt đất chỉ chỉ con đường phía trước, sau đó liền ngất đi.

"Yêu thú?"

Tây Môn Hạo lông tơ trong nháy mắt dựng lên, cái đồ chơi này trong sách cũng có ghi chép, yêu thú được chia làm chín cấp, cấp một tương ứng với Thoát Thai kỳ, cấp hai tương ứng với Ngưng Thần kỳ, cấp ba tương ứng với Đoán Thần. . .

Thế nhưng là bây giờ đang ở trên đất liền a! Lấy đâu ra yêu thú? Liền nếu có cũng bị gϊếŧ sạch! Trên đất liền bình thường đều chỉ có dã thú.

"Ngao ô! ! !" Bỗng nhiên có một tiếng sói tru vang lên.

"Không tốt! Thật là yêu thú!"

Lưu Thắng rút ra yêu đao, đi tới đứng trước xe ngựa.

Địch Doanh Doanh cũng vứt bỏ nhánh cây, rút ra bảo kiếm. Đồng thời nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên còn đang hôn mê, bỗng nhiên nâng đối phương lên rồi mang về phía sau xe ngựa.

Khoan hãy nói, cái đại tiểu thư tùy tiện này, thế mà cũng có tấm lòng Bồ Tát a.

"Chạy mau! Có sói tới!!!"

"Yêu thú a! Chạy mau!"

". . ."

Theo một trận hoảng sợ la hét, mười mấy người đi đường lộn nhào từ bên cạnh xe ngựa chạy qua, từng cái bị dọa đến té khói.

"Hít hít..." Cái mũi Lưu đội trưởng nhún nhún, chân mày nhanh chóng cau lại.

"Quả nhiên là có yêu khí, công tử phải thật cẩn thận."

"Keng!" Tây Môn Hạo rút ra Thanh Phong kiếm, tiến lên phía trước một bước, hắn ngược lại muốn xem xem con yêu thú này là thứ gì.

Bỗng nhiên, mặt đất hơi chấn động, trước mặt mọi người bỗng xuất hiện một đầu ngân lang trên thân mọc ra một bộ lông màu bạc, kích thước so trâu còn lớn hơn.

【 Tật Phong lang, đẳng cấp: cấp ba! Chú thích: Yêu thú này đã bị ký kết khế ước, là đồ vật có chủ. 】

Trước mắt Tây Môn Hạo liền xuất hiện tin tức của yêu thú, hắn nhanh chóng liền bị chú thích phía sau hấp dẫn. Đồ vật có chủ, chẳng lẽ đây là vật cưỡi của ai?

"Ngao ô!"

Tật Phong lang khí thế hung hăng dọa người, tru lên một tiếng liền lao thẳng đến đám người.

"Đây là yêu thú cấp ba! Lão Lưu ở lại! Còn những người khác lui ra phía sau!"

Tây Môn Hạo hô to, trong tay liền xuất hiện tấm thẻ triệu hoán Đắc Kỷ. Còn cái tấm Thỉnh Thần phù kia, hắn vẫn là giữ lại vào thời khắc nguy cấp dùng đi.

"Ta đi giúp các ngươi." Địch Doanh Doanh hô.

"Lui ra phía sau! Trên người ngươi còn bị thương!" Tây Môn Hạo quay đầu hô.

"Ta lành rồi!"

"Lui!" Tây Môn Hạo trừng mắt, một cỗ uy áp đánh vào trên người Địch Doanh Doanh.

Sắc mặt Địch Doanh Doanh biến đổi, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm động.

"Lão Lưu, dũng giả là phải gặp nhau trên con đường hành hiệp! Gϊếŧ!!!”

Tây Môn Hạo không biết vì cái gì, hiện tại đối mặt với uy hϊếp, hắn không có chút nào sợ hãi, có chỉ là ý chí chiến đấu dày đặc.

Lưu Thắng vốn là còn có chút tâm tư riêng, mặc dù yêu thú chỉ có thể công kích được một người, rất dễ đối phó, nhưng dù sao cũng là yêu thú cấp ba a! Tu vi tương đương với Đoán Thần kỳ. Hơn nữa nhìn khí tức của Tật Phong lang, nhất định đã đột phá cấp ba từ rất lâu.

Thế nhưng lúc này hắn cũng bị khí tức của Tây Môn Hạo cảm nhiễm, hét lớn một tiếng, cầm theo yêu đao liền xông lên.

Còn những người khác thì là đứng yên tại chỗ, sợ hãi lo lắng nhìn qua.

"Rống!" Tật Phong lang thấy có người vọt tới, mở miệng ra tru lên một tiếng gào thét, răng nanh sắc bén khiến người ta nhìn liền sợ hãi.

"Nghiệt chướng! Nhận lấy cái chết.”

Tây Môn Hạo trang bức dùng hết sức quát lớn một tiếng, trong cơ thể bắt đầu vận chuyển Thần Hoàng Bá Khí Quyết, nhanh chóng phóng người về trước sau đó đạp mạnh vào mặt đất.

Sau đó hắn mượn nhờ lực trùng kích lao thẳng đến Tật Phong lang, trong tay cầm Thanh Phong kiếm phát sáng ánh vàng lấp lánh, Hạo Thiên kiếm quyết thi triển không ngừng.

"Rống!" Tật Phong lang lại gầm lên giận dữ, sau đó hóa thành một đạo ánh bạc, lao thẳng tới Tây Môn Hạo.

Tây Môn Hạo chỉ cảm thấy một cỗ gió tanh nhanh chóng chạy đến trước mặt, liền vội vàng khẽ cong hai đầu gối, khom lưng xuống mặt đất.

"Xì... A!" Thanh Phong kiếm theo cái bụng của Tật Phong lang xẹt qua, thế nhưng là yêu thú này da dày thịt béo, chỉ có thể lưu lại một đạo dấu vết.

"Bành!"

"A!"

Bỗng nhiên Lưu Thắng kêu thảm một tiếng, té bay ra ngoài. Hóa ra Tật Phong lang kia sau khi vồ hụt, liền thừa cơ xông tới chỗ Lưu Thắng.

"Ngao ô! ! !" Tật Phong lang tru lên đắc ý, xong nó quay người lại, hai con mắt xanh biếc nhìn lấy Tây Môn Hạo.

Tây Môn Hạo biết lần này gặp phải kình địch, nhất là Thanh Phong kiếm, hiện tại càng dùng càng thấy không thuận tay, cảm giác quá nhẹ nhàng, liền ngay cả phòng ngự của Tật Phong lang đều không phá được.

"Ra đi! Đắc Kỷ của ta!"

"Vù!" Một cái thẻ bay ra, sau đó theo trên không trung hóa thành một đoàn ánh sáng.

Đột nhiên trong không khí tràn ngập một mùi hương thơm, bên trong ánh sáng dần xuất hiện một bóng người thon dài, trông yêu mị vô cùng, trên đầu lại mọc ra một đôi tai nhọn, đằng sau thì có một cái đuôi hồ yêu! Còn có ở trên người mặc một cái trường bào ngắn màu hỏa hồng.

"Đắc Kỷ xin chờ phân phó của chủ nhân."

"Ta. . . Móa! Muốn hay không làm như vậy?"

"Đinh! Triệu hoán Đắc Kỷ thành công, thẻ triệu hoán đã biến mất. Thời gian tồn tại là cho đến khi chết! Sau khi chết, bảy ngày sau có thể triệu hoán lần nữa, đẳng cấp sẽ trở về lần đầu tiên triệu hoán! Chú ý: Nhân vật triệu hoán có thể theo gϊếŧ địch thu hoạch được kinh nghiệm để thăng cấp!"