Chương 8: Lam Ngân Thần và sáu năm sau (1)

Tâm tình mà Đường Phong Tuyết trước kia chưa từng có trải nghiệm qua. Dần dần hắn không cần phóng thích quá nhiều tinh thần lực, mỗi một gốc cây trong rừng Lam Ngân Thảo cũng đều phóng thích ra tinh thần ba động nhè nhẹ, mỗi một cá thể không mạnh mẽ, nhưng mà khắp nơi, tinh thần ba động của Lam Ngân Thảo này kết hợp với nhau tạo nên một tổng thể khổng lồ, cùng dung một thể với tinh thần lực của Đường Phong Tuyết.

Thông qua bọn chúng, phạm vi năng lực cảm nhận của Đường Phong Tuyết nhất thời đề thăng lên mấy lần.

Mỗi một gốc cây Lam Ngân Thảo tựa hồ cũng trở thành những đôi mắt, lỗ tai của Đường Phong Tuyết, dùng tinh thần lực đi dò xét hết thảy ngoại giới giống như lúc trước Đường Tam cũng làm được. Nhưng lúc này, thông qua tinh thần từ Lam Ngân Thảo, chứng kiến phạm vi cảm nhận, hắn chỉ có thể dùng hai chữ "Khủng bố" để hình dung mà thôi.

Chính tại lúc này, đột nhiên một âm thanh vang lên trong đầu Đường Phong Tuyết: " Đại Vương vĩ đại, là ngài phải không? Ngài rốt cuộc cũng đã tới chỗ của ta rồi. Cảm tạ trời cao. "

"Đại Vương, thỉnh mời người đến chỗ của ta, có thể không?" Âm thanh tựa hồ càng thêm khẩn cấp, mang theo 1 nỗi khát vọng mãnh liệt.

"Đại Vương, ta ở chỗ này". Tiếng kêu gọi của âm thanh lại vang lên lần nữa, rất hưng phấn thậm chí mang theo một tia khẩn trương.

Xuyên qua một cây cổ thụ mà mấy người ôm mới hết, đạo tinh thần lực của Đường Phong Tuyết vừa động, tập trung trên một gốc cây thực vật. Hắn rõ ràng cảm giác được cỗ tinh thần kêu gọi hắn được xuất hiện trên gốc thực vật này mà truyền đến.

Nhánh dây leo thon dài uốn lượn mọc lên, dài đến mười thước kết ở hai bên không trung. Nhìn qua như là vô số dây leo ngưng kết cùng một chỗ tạo nên thực vật đặc thù. Toàn thân đều là màu lam, bên ngoài lóe ra một loại ánh sáng trong suốt rất đặc thù. Lam Ngân Thảo xung quanh nó phát triển vô cùng tươi tốt.

Mỗi cây dây leo này đều to như eo người bình thường, đường kính hơn một thước.

Lúc này nó đang rất nhẹ nhàng dao động. Ở vị trí giữa dây leo cuốn chặt lại, như lại xuất hiện một chút dấu vết giống mặt người. Lúc này vẻ mặt của nó tựa như đang cười, hướng chính mình mà cười

Phiến dây leo gây cho hắn một cảm giác cực kì cường đại, hơi thở cường đại khó có thể tưởng tượng phóng thích ra ngoài. Lấy nó làm trùng tâm, tinh thần ba động phóng ra mãnh liệt xung quanh Đường Phong Tuyết, khiến thân thể hắn vô cùng hoan khoái.

Tinh thần dẫn dắt hắn đến chỗ này mới thôi. Mặc dù Đường Phong Tuyết cũng đã từng thấy qua hồn thú hệ thực vật, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một hồn thú hệ thực vật có khí tức cường đại như thế này.

Hai giọt chất lỏng màu lam trên mắt người cây chảy xuôi xuống, nói :"Hai mươi năm trôi qua, ta không cảm thụ qua khí tức bệ hạ. Hôm nay chúng ta đã tìm thấy hài tử của người. Bệ hạ, thỉnh ngài cảm thụ thần dân này hướng ngài cúng bái đi. "

Tiếng nói vừa dứt, một cỗ hơi thở vô khổng lồ bay lên, cũng không phải theo Lam Ngân Vương trước mặt xuất hiện, mà là khắp cả phiến sâm lâm.



Lam quang theo mỗi gốc Lam Ngân Thảo lặng yên thoát ra, mỗi một gốc cây Lam Ngân Thảo dĩ nhiên chỉ là một lam sắc quang điểm nhưng là hàng vạn Lam Ngân Thảo toát ra lam quang ngưng tụ lại cùng một chỗ tạo thành một phiến lam sắc hải dương.

Đường Phong Tuyết lập tức cảm giác được, phiến hải dương kia vì mình mà có, thân thể hắn như một cái miệng lớn điên cuồng cắn nuốt cấp tốc tiến tới lam sắc hải dương.

Vào lúc này, một cõ nhiệt lưu trước đây chưa từng có, từ nơi sâu nhất trong cơ thể dâng lên, Đường Phong Tuyết không có cảm nhận được sự trùng kích và áp lực năng lượng khổng lồ mang đến, cũng không nhận thấy sự bành trướng trong nội thể. Hắn ngạc nhiên phát hiện, trong cơ thể khi mà cỗ nhiệt lưu bành trướng mãnh liệt thì đồng thời một cỗ hơi thở cự kỳ ôn nhu nhẹ nhàng theo toàn thân tiến vào.

Không biết tại sao, lúc cảm nhận được cỗ hơi thở đó, Đường Phong Tuyết đột nhiên xúc động muốn khóc, cỗ hơi thở tựa như một loại tâm tình nhu mộc. Phảng phất giống như lúc được mẫu thân vuối ve âu yếm.

Nhắm hai mắt lại, Đường Phong Tuyết không muốn cảm giác này trôi qua, ngoại giới hết thảy đều bỏ qua, thậm chí hắn cũng không có tính toán được mất lúc này, toàn bộ tâm ý không có chút nào giữ lại van cầu cỗ hơi thở ôn nhu đừng biến mất.

Lam Ngân Thảo kế thừa mẫu thân. Bất luận đó là Lam Ngân Thảo bình thường hay là Lam Ngân Hoàng mà Lam Ngân Vương trước mặt nói, đây đều là thế giới mà mẫu thân lưu lại. Đường Phong Tuyết biết cỗ hơi thở ôn nhu kia đúng là huyết mạch hơi thở mà mẫu lưu cho mình.

Tình thương mẫu tử vốn sinh ra cùng thiên địa, trước kia Đường Phong Tuyết chưa bao giờ có, bây giờ hắn đã cảm nhận được. Mặc dù ở thế giới kia hắn cũng không có mẫu thân. Nhưng giời phút này cỗ hơi thở nồng đậm tình mẫu tử tràn ngập trong sâu thẳm trái tim hắn.

Sâu trong nội tâm, tràn ngập tình yêu thương.

Một bức tranh hiện lên, Đường Phong Tuyết tựa hồ nhận thấy được khi mình ra đời ở cái thế giới này, một tuyệt sắc nữ tử mái tóc dài màu lam ngân tự ôm mình vào l*иg ngực. Một giọt lệ lam sắc trên mắt nàng chảy xuống chậm rãi rót vào lòng mình.

Mặc dù nàng không cảm thụ được âm thanh của bức họa nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tình yêu thương của nàng đối với hắn.

Mụ mụ. Đường Phong Tuyết thật muốn kêu to, nhưng bất luận hắn kêu như thê nào, hình ảnh nàng trước mắt đang từ từ nhạt dần, hạ xuống đất. Chỉ còn

Lần này là thật. Đường Phong Tuyết đứng ở nơi đó, lệ rơi đầy mặt, lớp da đã hoàn toàn biến thành lam sắc trong suốt. Vô số Lam Ngân Thảo trên người hắn thoát ra, tất cả đều trong suốt.

Lam sắc dịch thể trong mắt Lam Ngân Vương chảy xuống. Người khác có thể nhận lầm, nhưng hắn không có lầm. Nữ hài nhi trước mắt đúng là hoàng tộc hậu duệ, là con của Lam Ngân Đế năm đó. Đại Vương vĩ đại, ngài trên trời có linh thiêng, xin hãy nghỉ ngơi đi.

Cả vùng lam quang bôn dũng mà tiến nhập cơ thể Đường Phong Tuyết, thân thể hoàn toàn chìm đắm trong hải dương nhu hòa, nhẹ nhàng phiêu đãng. Không có thống khổ, chỉ có hơi thở ôn nhu kia vuốt ve tâm linh hắn.