- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn
- Chương 4: Còn lại
Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn
Chương 4: Còn lại
Edit: Bông + Ly:v
--------------------
Giữa trưa, Kỷ Sùng Quân ngồi xe trở về biệt thự Thúy Hồ.
Biệt thự tựa như đã trở nên tĩnh lặng hơn trước, vừa bước vào đã vắng tanh, không một bóng người. Kỷ Sùng Quân cụp mắt xuống, gương mặt vô cảm.
Mẹ Ngô cùng A Hương nghe được động tĩnh nên từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy người đứng trong phòng khách liền kích động vô cùng: "Kỷ tiên sinh, cậu đã về rồi!"
Nói xong, hai người nhanh chóng tiến đến, vội vàng kể cho anh về chuyện của ngày hôm nay.
"Buổi sáng hôm trước phu nhân đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc ấy chỉ là ở phòng vẽ tranh, chúng tôi cũng không để ý lắm, có hỏi thì, phu nhân cũng không nói cho chúng tôi, ai biết ngay buổi sáng hôm đó phu nhân kéo hai chiếc va li đựng hành lý ra cửa, cũng không cần lão Chu đưa đi, cũng không nói cho chúng tôi biết là đi đâu, tôi sợ phu nhân xảy ra chuyện gì, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho cậu..."
"Đúng vậy tiên sinh, sau đó chúng tôi lên tầng nhìn qua, lại giống như phu nhân vẫn chưa đem theo hết đồ đạc, chỉ mang theo mấy bức tranh của cô ấy thôi..." A Hương đứng ở sau cũng vội gật đầu.
Kỷ Sùng Quân lại không có phản ứng gì, chờ đến khi họ kể xong mới quay đầu nhàn nhạt nói: "Hai người còn không định ăn cơm trưa à?"
"À... Là chúng tôi, vẫn đang nấu..." Mẹ Ngô nói, vội đem nửa nắm đậu que non trong tay giấu ở phía sau, vừa rồi nhất thời vội vàng, không kịp lo dọn dẹp liền đã đi ra, ngay sau đó lại giải thích nói, "Phu nhân đi rồi, chúng tôi cũng không biết phải ăn uống khi nào, nên trì hoãn lại một chút..."
Kỷ Sùng Quân gật gật đầu, "Vậy hai người cứ tiếp tục nấu đi." Nói xong, xoay người đi thẳng lên tầng.
Mẹ Ngô nhìn bóng dáng của anh, lại cùng A Hương bốn mắt nhìn nhau, phu nhân tự nhiên rời nhà trốn đi, mà biểu hiện tiên sinh vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
Chính là nếu thật sự bình tĩnh, như thế nào ngay giữa trưa đã gấp gáp trở về? Hai người đã nhiều năm làm công ở đây, nhưng chưa từng gặp qua Kỷ tiên sinh về nhà ngay giữa trưa bao giờ...
Kỷ Sùng Quân đi lên trên tầng, đưa tay mở cửa phòng vẽ tranh.
Bên trong cánh cửa nguyên lai bài trí rất nhiều đồ vật: Bàn dài, ghế gỗ, bình hoa, pho tượng, giấy vẽ, thuốc màu, sách tham khảo,... Đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu, nhưng tất cả đều đã bị thu dọn sạch sẽ chỉ còn lại một căn phòng trống. Mấy chiếc giá vẽ nằm sát cửa sổ trước kia cũng không thấy đâu, ngoài mặt xem ra lạnh nhạt như vậy mà ký ức tựa hồ vẫn còn phảng phất ở trong lòng, nhưng hiện tại tất cả đều đã thật sự biến mất.
Cửa sổ mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, lướt ngang qua đáy mắt anh, một mảnh rỗng tuếch.
Kỷ Sùng Quân chỉ đứng ở cửa nghỉ chân một lát, trước sau vẫn không có đi vào, anh đã không quá một lần ngăn được bản thân mà bước vào căn phòng này, thường thường là vào ban đêm, thường thường là ở dưới ánh đèn mờ ảo. Anh cứ như vậy nhìn từng đồ vật anh chưa bao giờ chạm đến, nhìn từng bức vẽ, nhìn từng nét bút nét hoạ trong tranh của cô, lại giống như không để lộ dấu vết mà xâm nhập vào, mang theo cẩn thận, mang theo tìm tòi nghiên cứu, từng chút từng chút đo đạc thế giới của cô.
Chính là đã tìm tòi nghiên cứu, nhưng đến cuối cùng lại không dám tiến vào.
Lúc ấy, đối với anh nơi này thật xa lạ, nhưng lại không nghĩ tới, có một ngày toàn bộ những thứ anh đã từng cho là xa lạ sẽ thật sự biến mất, đổi lấy chính là càng thêm xa lạ.
Ánh mắt Kỷ Sùng Quân chợt thay đổi, trở về vẻ thâm trầm vốn có, anh nhẹ nhàng xoay người, lại nhẹ nhàng đóng cửa.
Đi đến trước hành lang, là phòng ngủ của hai người họ, bước chân không biết khi nào đã dần chậm lại. Xoay chuyển tay nắm, đem cửa phòng ngủ đẩy ra, cả căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, lại tràn ngập một mảnh yên tĩnh.
Ánh mắt đảo qua toàn bộ căn phòng, người lại đi đến phòng để quần áo.
Phòng để quần áo thực to rộng, liếc mắt nhìn quanh một cái, quần áo được treo chỉnh tề, giày dép phụ kiện cũng được bày biện như thường ngày.
Ở phía bên cạnh là bàn trang điểm, đồ trang điểm được sắp xếp gọn gàng ở trên bàn, trong ngăn kéo phụ bên dưới cũng không chút sứt mẻ.
Đồ vật trong phòng đều là không có dấu vết sử dụng quá nhiều.
Trong ngăn giữa còn có một cái két sắt, Kỷ Sùng Quân đi đến trước mặt, chần chờ một lát, vẫn là hạ tay bấm số.
1027, là sinh nhật của cô, anh ngay từ đầu cũng đã nói cho cô biết mật mã.
"Cùm cụp", két sắt mở ra.
Ngay cả một số trong mật mã, cô đều chưa từng thay đổi.
Tổng cộng có ba tầng, bên trong chứa đầy hộp nhỏ, từng cái một, đều là đựng trang sức của cô. Kỷ Sùng Quân mở ra mấy cái, đồ trang sức bên trong vẫn toàn vẹn, cô ấy đều không mang đi. Từng hộp một, anh lại lấy ra xem qua, chỉ là khi nhìn đến mặt trên hoa văn của một trong số đó, anh chợt khựng lại chớp mắt một cái.
Cái hộp này, rất quen thuộc...
Cái hộp này, hai ngày trước vẫn còn ở trên tay anh...
Mở ra vừa thấy, quả nhiên là sợi dây chuyền đó.
Kỷ Sùng Quân nhìn một lúc lâu, sau cùng vẫn là đem nó bỏ vào, tiện tay lại cầm lấy cái hộp nhỏ bên cạnh.
Chỉ là chờ đến lúc mở hộp ra, cằm anh có chút lay động, vẻ mặt tuy đạm mạc nhưng lại như đang cố kiên trì kìm nén.
Cảm xúc chợt bất thình lình dâng trào lên, nhưng trong nháy mắt đã bị khắc chế lại.
Đó là một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn mà họ đã đeo cho nhau trong hôn lễ.
Kỷ Sùng Quân không biết đã nhìn bao lâu, cuối cùng vẫn là đem nó để vào chỗ cũ, vẻ mặt của anh cũng một lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ là so với trước đó càng thêm trầm mặc.
Khi ánh mắt rơi vào chiếc túi ở trên cùng, trên mặt anh không còn gợn sóng nữa.
Trong túi đó có một tấm thẻ, một tấm thẻ đặc biệt được chuẩn bị cho cô. Trong thẻ có tiền, hàng tháng, anh sẽ chuyển tiền vào đó. Đây là đãi ngộ của Kỷ phu nhân mà cô nhận được.
Kỷ Sùng Quân chạm vào thẻ, rốt cuộc cũng thừa nhận, quả thực, như lời của người giúp việc, Trình Quý An không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ những bức tranh của cô...
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Kỷ Sùng Quân nhìn thông báo điện thoại một hồi, mới chậm rãi nhấn trả lời, "Ừ."
Bên kia không biết nói gì đó, Kỷ Sùng Quân chỉ lẳng lặng nghe, cuối cùng mới lên tiếng —— "Được, tôi lập tức tới ngay."
...
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự Thúy Hồ, mà trong xe, anh ấy, lại trở thành một Kỷ Sùng Quân thâm trầm nội liễm.
...
Ở phía bắc tòa nhà họ Kỷ, Kỷ Minh Thu đang quát lớn: "Thật là hồ nháo, nói ly hôn liền ly hôn, có cái gì mà không thể giải quyết à! Còn tính toán gạt tôi! Nếu không phải tôi nghe được tin tức, anh có phải định tiếp tục giấu tôi hay không?"
Vị này là trưởng bối nhà họ Kỷ, tuy rằng ngồi xe lăn, tuổi tác đã cao, nhưng trên người vẫn giữ được phong thái uy nghiêm. Cho dù đứng cách khá xa, nhưng vẫn cảm nhận cảm nhận được khí chất của một người trưởng bối. Đó là kết quả của những năm tháng chiến đấu nơi chiến trường cùng khoảng thời gian thăng trầm ở thương trường.
Nhưng mà Kỷ Sùng Quân vẫn thờ ơ, chỉ để ông tiếp tục nói.
Anh không ngạc nhiên khi ông nội lại biết chuyện ly hôn của mình sớm như vậy, tuy ông đã lui về phía sau, nhưng ảnh hưởng vẫn còn, chuyện ly hôn của anh lại nghiêm trọng như vậy, làm sao những người đó dám giấu ông nội.
Kỷ lão gia thấy mắng nửa ngày không có tác dụng gì, đành dừng lại, nhìn chằm chằm Kỷ Sùng Quân, ánh mắt vẫn như cũ, bất mãn mà sắc bén: "Cho dù tôi không sống được bao lâu nữa thì tại sao lại ly hôn, con bé có thể làm gì sai sao? Ly hôn với con bé, anh tính cưới ai? Những người phụ nữ bên ngoài, anh có thể gặp dịp nào thì chơi bời dịp đó, bao nhiêu cũng được, nhưng có bao nhiêu người có đủ tư cách để được gả vào Kỷ gia? Anh cũng đừng tưởng tôi như vậy mà không biết chính anh đang muốn làm cái gì!"
Nha đầu Trình gia kia tuy rằng cũng không có thân thế gì nổi bật nhưng ít ra cũng là người an phận hiểu chuyện!
—— Ở trong mắt ông, việc đưa ra đề nghị ly hôn này, đương nhiên chỉ có thể là người của Kỷ gia.
Kỷ Sùng Quân không giải thích gì, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đến lúc thích hợp, cháu sẽ nói với ông đầu tiên."
Kỷ lão gia nhất thời có chút ngơ ngẩn, đến khi ông hiểu được lời nói này có ý gì, sắc mặt có chút biến hóa. Những lời nói vừa rồi nghe như quở trách, kỳ thật là dụ dỗ để thằng bé này nói ra.
Ông biết rõ tính cách của cháu mình, nếu không cần thiết, sẽ không tiền trảm hậu tấu* mà quyết định ly hôn. Việc dẫn đến quyết định này, trừ bỏ lý do nhường chỗ cho người phụ nữ khác, còn có thể vì cái gì? Chỉ là không nghĩ tới, anh lại dễ dàng thừa nhận như vậy.
*tiền trảm hậu tấu (先斩后奏): Chém người trước, tâu lên vua sau (một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng (với phong cách khẩu ngữ) để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.
Ông rất muốn hỏi một chút, người phụ nữ kia là ai, nhưng Kỷ Sùng Quân chỉ ngồi im ở ghế dựa, ngậm miệng không nói.
Kỷ lão gia nheo mắt, trong lòng lại sinh ra một cảm giác vô lực, dù sao ông cũng đã già rồi, rất nhiều chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông.
Ông cũng không muốn dây dưa nữa, chỉ dựa lưng vào ghế: "Thôi, ta cũng quản không được cháu, bây giờ, ta chỉ mong rằng mình có cháu để bế, như vậy cho dù chết ta cũng mãn nguyện!"
Hai năm, ông đã hỏi qua vài lần nhưng anh chỉ nói rằng hiện tại còn sớm, không vội.
Không vội,không vội,... Ông cũng không biết mình còn sống được bao lâu, làm sao có thể không lo lắng.
Bây giờ, ông chỉ mong Kỷ gia có người nối dõi.
Nhắm mắt lại, trên mặt ông, sự mệt mỏi càng thêm rõ ràng.
"Nếu không có việc gì, cháu về trước, buổi chiều còn có hội nghị." Kỷ Sùng Quân đứng lên.
"Ừ." Kỷ lão gia không giữ anh lại, chờ đến khi anh đi ngang qua mình, dường như nhớ đến chuyện gì đó, ông mới mở miệng nói: "Cháu tuy rằng cùng nha đầu Trình gia kia ly hôn, nhưng cũng đừng bạc đãi con bé ấy, tốt xấu gì thì mạng của ông cũng là do ông nội con bé cứu, đừng để người đời bàn tán..."
Kỷ Sùng Quân hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng quay người bước đi.
Trước mắt hiện lên chiếc nhẫn kia, cô ấy đã đeo nó hai năm nhưng cuối cùng vẫn để lại.
...
Kỷ Sùng Quân bước nhanh ra khỏi cửa, đợi đến khi bóng dáng anh biến mất, Kỷ lão gia lại mở mắt.
Ông gọi người bên cạnh, chậm rãi nói: "Sau này, nhớ chú ý đến những người phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh Kỷ Sùng Quân..."
Chỉ cần không gây ra hậu quả gì lớn, ông đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là chuyện này, ông không thể như vậy.
Vết xe đổ, còn ngay ở trước mắt.
...
Trên xe buýt, Trình Quý An đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Lão sư, em sẽ tới sớm thôi... Vâng ạ, không cần không cần, em tự tìm được mà... Vâng ạ."
Cúp điện thoại, Trình Quý An thở dài, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười.
Hai tháng trước, cô ngồi xe đi ngang qua thư viện trung tâm thành phố, vô tình gặp lại lão sư đã dạy cô thời đại học, chính là người thầy mà cô vô cùng biết ơn, chẳng những chỉ dạy cho cô rất nhiều kiến thức chuyên môn mà còn khuyên răn cô rất nhiều vấn đề trong cuộc sống. Vì vậy, khi vừa nhìn thấy lão sư, cô lập tức xuống xe, chạy về phía ông.
Ông là người thầy của cô, cô cũng là học trò xuất sắc của ông, không gặp hai năm, lại tình cờ gặp nhau ở ngoài, cả hai đều rất phấn khích có vô số chuyện muốn nói.
Ông đương nhiên đã nghe tin tức cô được gả vào hào môn từ lâu, chỉ là vẫn tiếc nuối cho cô, cô có tài năng thiên phú, nếu tập trung đào tạo, nhất định sẽ có thành tựu, mà sau khi gả vào hào môn, có nhiều vinh hoa phú quý trong người, liệu có thể giữ được đam mê cùng tài năng ấy? Dù tài năng có thừa, e rằng là vẫn chưa đủ.
Tuy nhiên, trong lần gặp mới đây, ông cũng cảm nhận được sự mệt mỏi của cô, nên trước khi rời đi, ông cũng nói, về sau, nếu có thời gian rảnh rỗi, cô có thể trở về quê thăm ông. Dù rằng không cần truyền thụ tri thức nữa, nhưng công việc mới của ông rất cần sự giúp đỡ của cô.
Ông nói là cần cô giúp đỡ, ngoại trừ nguyên nhân bên ông thực sự thiếu nhân lực, mặt khác còn muốn cô được thư giãn đầu óc. Cuộc sống ở trong giới hào môn cũng không thực sự dễ dàng, ông cũng hiểu rõ.
Lúc đó, ông được mời đến một buổi triển lãm tranh, cô cũng đến dự tiệc, dọc đường đi có nói chuyện nhưng thời gian lại ít đến đáng thương, nhưng từng câu từng chữ của lão sư, cô đều ghi nhớ trong lòng.
Đêm qua, khi cô nghĩ đến một ngày nào đó phải rời khỏi Kỷ gia, cô liền sẽ điện thoại cho ông.
Cô nói với lão sư, thầy còn cần người giúp đỡ không, bây giờ em đang rảnh?
Cô có thể làm một số công việc nào đó.
Ngoài cửa sổ, dòng xe cộ vẫn như cũ tấp nập, Trình Quý An nhìn xa xăm, trong mắt dường như có một làn khói mù mịt.
Ngay từ đầu, cô cũng đã từng nghĩ tới việc mình sẽ muốn đi đâu sau khi rời khỏi Kỷ gia, cô cũng muốn về nhà như bao người khác, nhưng cuối cùng rốt cuộc lại không dám. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ nói chuyện này với họ, cũng không có đủ dũng khí để đối mặt với sóng gió ấy. Tất cả những gì cô có thể làm là tìm một nơi ở, sau đó cố gắng từng ngày sống cuộc sống của chính mình. Có lẽ, rất nhanh, một ngày nào đó bọn họ chắc chắn sẽ biết, nhưng cũng sẽ không đến nỗi cô không còn nơi nào để đi.
Thành phố này rất rộng lớn, mênh mang biển người, dù cô vẫn sống ở đây nhưng những người đó đều ở tầng lớp thượng lưu, nên càng không có khả năng sẽ cùng cô tình cờ gặp phải.
Còn căn biệt thự để lại cho cô, có thể cô sẽ trở về, cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ trở về.
Những người thân trong gia đình cũng không cần phải lo lắng cho cô, trong thỏa thuận ly hôn, Kỷ gia sẽ tiếp tục chu cấp cho cô, cho đến khi cô không yêu cầu nữa.
...
Xe buýt dừng lại, mọi người lục tục xuống xe, Trình Quý An cũng cầm vali của mình đi xuống.
Bước về phía trước, viện bảo tàng Hoa Đô dần dần hiện ra. Cô lại đi vào một con ngõ nhỏ, đầu ngõ, có một người đang đứng.
Tinh thần minh mẫn, mái tóc bạc phơ, quần áo lại mộc mạc, đôi mắt toát lên sự nghiêm nghị. Người ấy tựa như đang chờ một ai đó, lâu lâu lại nhìn ra đường.
Trình Quý An đi đến phía sau người ấy, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lão sư."
Người nọ xoay người, trong mắt lại hiện lên sự kinh ngạc.
Lần cuối gặp ông, cô ngồi siêu xe, quần áo sang trọng, tuy diện mạo không hề thay đổi nhưng từng cái giơ tay nhấc chân như biến thành một người khác, duyên dáng và đoan trang.
Lần này, cô chỉ đi bộ đến, kéo theo hai chiếc vali.
Trình Quý An nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của ông, lại chỉ nhẹ nhàng cười: "Lão sư, em ly hôn rồi."
- -------------------
Tâm sự xíu xiu: Mọi người gặp sóng gió đầu đời bao giờ chưa???
[Bông]: Mới gặp tuần trước T_T
[Ly]: Ngày nào đi họk cũng gất sónk dzó, zn ơn:v
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Cùng Tiên Sinh Nhà Mình Ly Hôn
- Chương 4: Còn lại