Trình Quý An nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. Cô vô cùng xấu hổ về bản thân mình, nhưng may mắn rằng bây giờ, ác mộng đã kết thúc.
Tuy rằng hiện tại, chuyện này vô cùng bình thường, nhưng vẫn như cũ, sẽ chẳng ai lựa chọn một người phụ nữ đã ly hôn.
Đến buổi sáng ngày thứ hai, cô đặc biệt dậy sớm bởi vì hôm nay cô còn phải tham gia một bữa tiệc. Kéo tấm rèm sang một bên, bên ngoài tràn ngập nắng vàng, là một thời tiết vô cùng tốt.
Ăn cơm sáng, dọn dẹp nhà rồi đi tắm, xong xuôi mọi thứ, Trình Quý An mở tủ quần áo, bắt đầu lựa chọn quần áo cho buổi tiệc. Chỉ là nhìn đi nhìn lại nửa ngày, vẫn không chọn được cái nào thích hợp. Trong tháng vừa rồi, cô có mua mấy bộ quần áo, nhưng tất cả đều là quần áo hằng ngày, căn bản không thể dùng được. Tuy viện trưởng Uông nói chỉ là bữa tiệc loại nhỏ, nhưng ông ấy cũng yêu cầu bọn họ phải chuẩn bị thật tốt.
Cô cũng có những bộ quần áo đắt tiền, cầu kỳ nhưng lại là do Kỷ gia mua cho cô. Sau khi rời đi, cô liền mua quần áo khác, không mặc lại những bộ đồ ấy, để tất cả sang một bên, kể cả quần áo lẫn giày dép.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Chiêm Minh gọi tới.
"Trình An An, chào buổi sáng." Thanh âm Chiêm Minh có chút lười biếng, như là vừa mới tỉnh ngủ.
Trình Quý An bật cười: "Còn sớm nữa đâu, bây giờ gần đến giữa trưa rồi."
"Có thật không vậy? Tối hôm qua, tôi đến nhà họ hàng, lúc về thì đã muộn rồi..." Chiêm Minh giải thích một tiếng rồi nói, "Cô chọn được quần áo chưa? Nếu chưa được thì buổi chiều cùng tôi đi mua đi, tôi suy nghĩ nửa ngày, hình như cũng không có bộ nào thích hợp."
Trình Quý An nở nụ cười, ngay sau đó trả lời: "Cũng được, vừa lúc tôi cũng không có."
"Quyết định như vậy đi. Buổi chiều tôi đến đón cô, cùng đi mua quần áo, sau đó trực tiếp đến địa điểm bữa tiệc luôn." Chiêm Minh lại nói.
"Được." Trình Quý An đồng ý.
Cúp điện thoại, Trình Quý An lại nhìn chỗ quần áo treo trong tủ, sau đó đóng cửa lại.
"Thịch thịch thịch ——" Lúc chuẩn bị làm cơm trưa, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
"Tiểu Trình, là chúng ta." Ngay sau đó, giọng nói Phùng lão sư vang lên.
Trình Quý An chạy nhanh ra mở cửa, Phùng lão sư cùng Lâm lão sư đang đứng ở bên ngoài, trong tay còn xách theo rất nhiều đồ. Cô nhanh chóng mời hai người vào nhà, lại hỏi: "Lão sư, sư mẫu, sao hôm nay hai người lại đến đây?"
"Mang đồ ăn ngon cho em đấy." Lâm lão sư cười ha hả, đem túi đồ đang cầm trong tay đặt lên bàn rồi mở ra, thì ra là hai hộp đựng thức ăn —— Một hộp sườn heo chua ngọt, một hộp gà quay với khoai tây, ngoài ra còn có một hộp cơm nhỏ, "Làm đồ ăn ngon, bảo em đến ăn thì em không chịu, cô đành mang đến cho em vậy."
"Sư mẫu ——" Trình Quý An vừa hạnh phúc vừa cảm động, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt, nhanh chóng mời hai người ngồi xuống, rồi đi rót nước.
"Em không cần vội, thầy còn có cái này muốn đưa cho em." Phùng lão sư ngồi xuống rồi nói.
"Cái gì vậy ạ?" Trình Quý An mang nước lên, xong ngồi xuống.
Phùng lão sư lấy từ trong túi mình ra một túi nhỏ khác, đặt ở trên bàn rồi đẩy về phía cô: "Em cầm cái này đi."
Trình Quý An vô cùng kinh ngạc, trong túi nhỏ đó chắc chắn là một xấp tiền.
"Lão sư..."
"Đây là số tiền sau khi bán bức tranh của em, thầy biết nếu để lại toàn bộ cho em thì em sẽ không lấy, chỉ còn cách đưa cho học trưởng Đại Phan một phần. Đây là một trăm tệ, nói nhiều cũng không nhiều lắm, nói ít cũng không ít, nhưng mà có nó trong người thì cũng cảm thấy an toàn..."
Tuy biết học trò của mình sau khi ly hôn, nhận được một khối tài sản lớn, nhưng mà nhìn con bé như vậy, chắc chắn sẽ không đυ.ng đến. Ông không thể làm được gì, chỉ có thể cố gắng mang đến cho học trò mình một sự an toàn.
"Số tiền này, em nhất định phải cầm." Phùng lão sư nói, ánh mắt tha thiết.
Lâm lão sư đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng hiền từ.
Trình Quý An làm sao không biết tâm tư của hai người, sống mũi chua xót, cuối cùng vẫn nhận lấy: "Vâng, em sẽ giữ số tiền này."
Cô cũng không thiếu tiền, cho dù không có tài sản của Kỷ gia, bây giờ, cô cũng không quá lo về cơm áo gạo tiền. Nhưng đây là tâm ý của hai người, cô không thể cự tuyệt.
Cô chỉ có thể cố gắng báo đáp bọn họ nhiều nhất có thể, để cảm ơn hai người đã quan tâm và yêu thương cô.
Phùng lão sư cùng Lâm lão sư bảo cô đem thức ăn ra ăn xong thì bọn họ mới về, Trình Quý An bất đắc dĩ chỉ có thể làm theo. Khi hai người về, cô tiễn họ ra trạm xe rồi nhìn theo chiếc xe buýt vừa mới rời đi.
Trở lại chung cư, nhưng nghĩ rằng vẫn còn quá sớm, cô lấy một cuốn sách từ trên kệ, tính đọc nó trong lúc chờ.
Điện thoại của Chiêm Minh lại gọi tới: "Trình An An, tôi tới rồi, cô xuống dưới đi."
Trình Quý An đi đến ngoài cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên, Chiêm Minh đang đứng ở dưới lầu.
Nhanh chóng thay quần áo, thoa chút kem với chút son môi, sau đó thay giày, cầm lấy túi xách treo trên tường rồi đi ra ngoài.
"Sao cậu lại đến sớm vậy?" Lên xe, Trình Quý An liền hỏi. Cô cứ nghĩ rằng phải ba hoặc bốn giờ mới xuất phát.
Chiêm Minh nói với cô: "Vốn dĩ cho rằng chuyện này cứ từ từ, nhưng đột nhiên nhớ ra, ngoài việc mua quần áo, chắc cô còn muốn sơn móng tay, làm tóc, dù sao mỗi lần mẹ tôi làm tóc cũng mất tận hai ba tiếng đồng hồ, nên tôi mới đến sớm một chút."
Trình Quý An có chút cứng họng, thật ra, ban đầu, cô chỉ nghĩ đến việc mua quần áo thôi. Nhưng mà trước kia ở Kỷ gia, khi tham gia các buổi tiệc quan trọng, cô cũng đều phải làm tóc đầu tiên.
"Chúng ta đi mua quần áo trước đã." Chiêm Minh vừa quay vô lăng, vừa nói thêm.
"Được." Trình Quý An thu hồi suy nghĩ, mỉm cười đồng ý.
Lái xe hơn nửa giờ, đã tiến vào khu thương mại, bốn phía đều là tòa cao ốc.