Chương 33

Giang Yến lúc này mới phát hiện, Tống Thần An hôm nay ăn mặc có chút không tầm thường.

Có lẽ là mới từ công ty vội vã chạy về, Tống Thần An còn mặc áo sơ mi trắng, cà vạt sẫm màu bị anh tùy ý kéo lệch ở trước ngực.

Mái tóc trên trán bị anh đẩy lung tung lên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Mà chiếc kính gọng vàng kia đặt ở trên sống mũi cao ngất của anh, càng làm nổi bật cảm giác tràn đầy cấm dục của anh.

“Hử?”

Tống Thần An thấy cô gái này ngây ngốc nhìn mình, ngược lại không được tự nhiên.

Một đôi tay đột nhiên vẫy vẫy giữa Giang Yến và Tống Thần An, rốt cuộc gọi Giang Yến trở về.

“Các người muốn làm gì, dẫn tôi theo". Chủ nhân của hai tay kia là đạo sĩ trẻ tuổi Huệ Nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện.

Huệ Nhiên cởi ra bộ áo bào đạo sĩ vừa xấu vừa quê mùa kia, mặc áo T - shirt và quần jean mua từ trên mạng thông qua học tập Minh Kính, thoạt nhìn rất giống một sinh viên đại học ngu xuẩn.

Vừa vặn Huệ Nhiên còn lộ ra ánh mắt ngu xuẩn, thoạt nhìn càng giống!

Giang Yến bị quấy rầy nhìn "mỹ nhân", trong lòng oán thầm.

“Tiền đặt cọc mười vạn, chuyện còn lại tính sau". Minh Kính giải quyết dứt khoát.

“Thành giao". Tống Thần An đáp ứng cũng rất sảng khoái.

Sảng khoái đến mức Giang Yến thậm chí cho rằng Minh Kính bị làm thịt.

Không đợi cô cò kè mặc cả, Tống Thần An chỉ bỏ lại một tờ giấy ghi thời gian địa điểm, sau đó rời khỏi nhà cô.

Giang Yến thò đầu nhìn lại, trong miệng lẩm bẩm: "Nơi này là chỗ nào thế!”

Huệ Nhiên đưa tay cầm lấy, làm như đã tính trước: "Đi rồi sẽ biết.”

Giang Yến liếc Huệ Nhiên một cái, dẫn theo Minh Kính trong thức hải trở về phòng.

Trước khi đi ngủ, Giang Yến nhắc nhở Minh Kính phải chuẩn bị vài thứ ngày mai cần dùng.

Minh Kính khoát tay tỏ vẻ có Huệ Nhiên đã có tất cả rồi, cần gì phải tự mình bỏ tiền ra chuẩn bị.

Giang Yến gật đầu tỏ vẻ vẫn là đại lão suy nghĩ chu đáo, sau đó nhắm mắt không nhiều lời nữa.

——

Ngày hôm sau, Giang Yến dẫn theo Minh Kính còn đang ngủ nướng trong thức hải, đi theo Huệ Nhiên gọi xe đến địa chỉ trên tờ giấy.

Là một câu lạc bộ tư nhân, bảo vệ ở cửa ngăn hai người lại hỏi bọn họ có thân phận hội viên hay không.

Huệ Nhiên ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên Huệ Nhiên bị người ngăn ở ngoài cửa.

Trước kia Huệ Nhiên đi tới chỗ nào, không phải đều là được người cung kính kính nghênh đón vào cửa sao?

Huệ Nhiên hắng giọng, sáng tỏ thân phận đạo sĩ đạo quan Thanh Huyền của mình, ngẩng đầu chờ bảo an mời bọn họ vào cửa.

Không ngờ mấy tên bảo vệ kia nghe xong lời của Huệ Nhiên, ngược lại cười ra tiếng:

"Sinh viên đại học ở đâu tới còn giả mạo đạo sĩ, cũng không nhìn xem chính mình có giống hay không!"

Sao lại không giống?

Huệ Nhiên tức giận, vừa mới chuẩn bị nghị luận vài tiếng, đã bị bảo vệ ôm lấy đuổi ra ngoài: "Chỗ nào mát mẻ thì đến chỗ đó ngây người đi, nơi này không phải địa phương các người tới quấy rối!"

Giang Yến nghe hiểu, đây là coi hai người bọn họ trở thành sinh viên đại học đến quyến rũ phú hào!

Cũng khó trách, hai người bọn họ ăn mặc mộc mạc, hơn nữa lời nói và việc làm của Huệ Nhiên nhìn cũng không giống một thành viên ở đây.

Đang lúc hai người chuẩn bị gọi điện thoại kêu Tống Thần An tới đón thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Trong hội sở truyền ra một trận thét chói tai, bên trong là một đống nhân vật có uy tín vội vã chạy ra.

“A - - lại chết người rồi!”

Chết người?

Lại?