Chương 31

“Nội dung cốt truyện này chị cũng có thể xem tiếp? Diễn giống như bị liệt não". Trong lòng Giang Yến có một luồng lửa vô danh không chỗ phát ra, đành phải châm chọc phim truyền hình Minh Kính đang xem.

"Chẳng qua, nữ minh tinh này gần đây rất nổi tiếng, gọi là Nam Tinh." Giang Yến bị cận thị nhẹ, híp mắt nhìn Nam Tinh trong TV: "Nhưng sao em lại cảm thấy..."

“Đặc biệt xinh đẹp động lòng người, đúng không?" Minh Kính đúng lúc nói tiếp.

Giang Yến cực kỳ đồng ý gật gật đầu.

“Nam Tinh này bắt đầu xuất đạo từ năm ngoái, nhan sắc một đường tăng lên, mơ hồ có xu thế vượt qua diễn viên trẻ Bạch Song Song đang nổi tiếng.

Tất cả mọi người đang nghị luận, Nam Tinh rốt cuộc là thay đổi thợ trang điểm hay là điều chỉnh một chút, hiệu quả lại tốt như vậy.

Trong tivi đang diễn đến cảnh Nam Tinh bị nữ chính làm khó, một cái tát tát qua khiến mặt Nam Tinh nghiêng đi, nhanh chóng sưng đỏ lên.

Hiệu quả rất thật, ống kính liều mạng chiếu lên mặt Nam Tinh.

Giang Yến nhớ tới đây có lẽ là bộ phim đầu tiên sau khi Nam Tinh ra mắt, chính là vai phụ cho diễn viên trẻ Bạch Song Song đang nổi tiếng.

Nhìn hiệu quả của một cái tát này, nói vậy chính là đánh thật.

Ở giới giải trí, làm khó người mới chính là chuyện thường thấy, có thể thấy được cô gái Nam Tinh này khởi bước ở trong giới giải trí là gian nan cỡ nào.

Trường quay nhiều người như vậy, mặt Nam Tinh bị đánh thành như vậy cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục diễn.

Khó trách bây giờ Nam Tinh đối đầu khắp nơi với Bạch Song Song, đã có xu thế vượt qua Bạch Song Song.

“Cô ta ấy à, đẹp đến không tầm thường!" Minh Kính chán muốn chết trở mình, ôm gối vào lòng.

Giang Yến nhạy bén ngửi ra một mùi vị không tầm thường: "Chị Minh có ý gì?”

Minh Kính ha hả cười, lập tức trở về trong thức hải của Giang Yến.

Cô vươn ngón tay ngọc trắng trẻo, chỉ vào cái đầu nhỏ tò mò của Giang Yến: "Túi da con người là bẩm sinh, nếu muốn thay đổi chỉ có thể mượn ngoại lực.”

Giang Yến ôm đầu, truy hỏi: "Chẳng lẽ cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nhưng fan Nam Tinh đều nói cô ấy xuất đạo một năm nay bận rộn như chó, căn bản không có thời gian đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu!"

Minh Kính thở dài một hơi, xoay người đi tới bên trái Giang Yến, chống cằm của mình nói: "Tôi là nói, giới quỷ thật loạn.”

Minh Kính nhẹ nhàng cười, một tia tà mị trèo lên khuôn mặt xinh đẹp của Minh Kính: "Đồ ngốc, còn có một loại ngoại lực, là tà thuật đó!"

Minh Kính môi son răng trắng, khẽ phun hơi thở lan tỏa, phun lên mặt Giang Yến.

Giang Yến ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cảm nhận được xúc cảm trong thức hải!

“Chị, chị Minh......”

“Hư.....". Minh Kính chỉ chỉ gian phòng của đạo sĩ trẻ tuổi Huệ Nhiên, hạ thấp giọng: "Đừng để tên nhóc kia phát hiện.”

Giang Yến gật đầu như giã tỏi.

Không nói không nói, đánh chết cũng không nói.

Ai bảo yêu quái và đạo sĩ chúng ta là kẻ thù trời sinh chứ!

Các cảnh sát điều tra các mối quan hệ xung quanh trợ lý nhỏ Chu Nhuận, cũng không phát hiện tình huống dị thường.

Hơn nữa hiện trường quay quảng cáo có camera, trước sau Chu Nhuận gặp chuyện không may vẫn chưa có người tiếp xúc với cô ấy.

Trong đoạn phim camera quay được, Chu Nhuận chỉ ngơ ngác ngồi ở chỗ kia giống như bất động.

Thẳng đến khi bị Nam Tinh tìm cô ấy nói chuyện không đáp lại, đưa tay đẩy một cái mới phát hiện cô ấy đã sớm tắt thở bỏ mình.

Cảnh sát kiểm tra Nam Tinh mấy lần, cho đến khi người đại diện gọi luật sư của Nam Tinh tới, Nam Tinh mới có thể thoát thân.

Cục cảnh sát cuối cùng lấy đột phát bệnh tật để vội vàng kết án -- cho dù kết quả giải phẫu pháp y biểu hiện, Chu Nhuận tử vong không phải vì bệnh tật gì.

Cảnh sát phá án ù ù cạc cạc chẳng biết lần manh mối từ đâu, một người đang yên đang lành ở nơi đó hơn mười phút, sau đó không hiểu ra sao lại chết đi.