Chương 18

Đêm nay Minh Kính an tĩnh dị thường, ngay cả Giang Yến nhỏ giọng nói thầm "Quả nhiên có sương đen" nhưng Minh Kính cũng không có đáp lại cô.

Giang Yến xác định Minh Kính rõ ràng ở trong thức hải của mình, cũng không biết vì sao nhưng chính là Minh Kính không lên tiếng.

Phòng Cao Thân khép hờ, Tống Thần Anh cẩn thận gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

Cao Thân ngồi ở trước bàn sách, trên mặt không hề có huyết sắc, dưới mắt thâm quầng, thần sắc tối tăm nhìn Tống Thần Anh đi vào.

“Đưa cho tôi.”

Cao Thân vươn tay phải, ý bảo cậu ta giao bút ký ôn tập và bài thi cho mình.

Giang Yến nhìn về phía tay phải Cao Thân duỗi ra, gân xanh nổi lên uốn lượn quanh co lộ ra một luồng khí đen quỷ dị, theo mạch máu trực chui vào tâm mạch của Cao Thân.

Tống Thần Anh thấy Giang Yến cũng không có chỉ thị gì khác, vì thế đưa lên đồ Cao Thân muốn.

“Các người đi đi.”

Cao Thân ít nói, không hề có ý cảm ơn Tống Thần Anh, sau khi nhận đồ lại trực tiếp bắt đầu đuổi người.

Không biết bước tiếp theo đến tột cùng phải hành động như thế nào, Giang Yến dùng sức kêu gọi Minh Kính trong thức hải nhưng vẫn không chiếm được đáp lại của Minh Kính.

Tống Thần An nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về phía mặt bàn của Cao Thân.

Cũng giống như Tống Thần Anh, trên mặt bàn phủ kín giấy trắng viết đầy chữ.

Bút ấn xuống khá sâu, vài chỗ còn cắt rách trang giấy, thẩm thấu đến trang kế tiếp.

Thời gian còn sớm, Giang Yến cũng không phát hiện tung tích Thái Hâm trong phòng Cao Thân.

Cô lắc đầu xoay người xuống lầu trước.

Ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe hơi.

“Là ông Cao, bà Cao đã trở lại!" Bảo mẫu dẫn đường nói xong, bước nhanh ra cửa chính mở cửa.

“Phanh!”

Tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ, theo đó là một trận tiếng bước chân dồn dập từ giày cao gót phụ nữ.

"Vậy làm sao bây giờ, hợp đồng của chúng ta có tính hay không?" Một giọng nữ sắc bén dồn dập nói: "Ông nói đi!"

"Chỉ cần tôi còn ở đây, đám người nhà họ Đới sẽ thực hiện hợp đồng!" Giọng nói người đàn ông ngoài phòng nặng nề, tựa hồ đang gian nan chịu đựng cái gì đó.

"Mấy ngàn vạn vậy mà trôi theo dòng nước, nếu như nhà họ Đới bên kia cũng muốn bội ước, nhà chúng ta thật sự là xong rồi!"

“Đông!”

Một tiếng vật nặng ngã xuống đất vang lên.

“A - - Cao Cường! Cao Cường ông làm sao vậy!" Bà Cao cao giọng la to: "Dì! A Thân! Mau gọi xe cứu thương! Ba con té xỉu rồi!

Nhóm ba người vừa lúc ngồi lên ô tô rời đi, nhìn thấy một ngừi phụ nữ mặc trang phục hoa lệ nhào vào trên người một gã đàn ông trung niên ngã xuống đất hô to.

Bà Cao điên cuồng lắc lắc thân thể ông Cao, tê tâm liệt phế mà kêu to tên của ông ta, nhưng thật lâu không có được đáp lại.

Giang Yến nhìn cánh tay hai người trên mặt đất, cũng có gân xanh nổi lên giống như Cao Thân, khí đen lan tràn theo mạch máu đi vào ngực, trong lòng cô không có lý do run lên.

Khí đen cuồn cuộn bốn phía, sát khí đâm thẳng tâm mạch ba người nhà họ Cao, hoàn toàn bất đồng với quỷ ảnh Thái Hâm nhìn thấy ở hành lang lúc trước.

Trong lòng Giang Yến biết, lấy hành vi của Thái Hâm chỉ là muốn để những gì mình từng trải qua phát sinh trên người bọn họ, trả lại toàn bộ cho những người đó.

Huống hồ với năng lực của Thái Hâm cũng không thể làm ra chiêu số độc ác trực tiếp lấy mạng người như vậy.

"Chị Minh, là chị sao?" Giang Yến lặng lẽ hỏi Minh Kính vẫn trầm mặc trong thức hải, vẫn chưa nhận được đáp lại.

Chiếc xe rời khỏi khu biệt thự giàu có, ánh đèn xe cứu thương từ xa chợt lóe lên.

Tống Thần An và Tống Thần Anh trầm mặc không nói, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Mà trong thức hải, Minh Kính trầm mặc thật lâu đột nhiên mở hai mắt khẽ phun ra một ngụm trọc khí:

“Loại tà thuật quấy rối số mệnh nhân loại này quá tổn hại âm đức, chị Minh này nổi danh chính phái, tự nhiên không phải là bút tích của tôi.”